Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 659: Chị à, cho em mượn bạn trai của chị đi (1)



Liệu anh có nghĩ nhiều quá rồi không?

Lúc xế chiều. Bởi vì sắp phải tới một hòn đảo sinh tồn dã ngoại, v1ậy nên trong nhà hàng, David tiến hành giảng giải một vài điều cần chú ý. Chỉ có điều lúc này, mọi người vẫn chưa tập h2ợp đầy đủ.

Ngoài hành lang nhà hàng, một bóng người dong dỏng cao đang đứng ở khúc của cầu thang. Trên sống mũi7 cô ta đeo một chiếc kính râm, trước mặt là một người đàn ông tóc vàng.
Sau khi xem xong, Nguyễn Nhất Nhất khẽ nhíu mày.

“Chị biết đúng không?”
Người phụ nữ ấy chính là Nguyễn Nhất Nh7ất. Cô ta nhíu mày nói: “Hoạt động thăm dò khai thác kim loại hiểm dưới đáy biển nên làm kín đáo hơn một chút. Mặc dù đ2ã ký hợp đồng với chính phủ địa phương rồi, nhưng gần đây có nhiều người tới tham gia bảo vệ hệ sinh thái ở nơi này như0 thế, tốt nhất các cậu đừng có làm bậy. Lộ liễu quả rất dễ gây chú ý.”

Người đàn ông tóc vàng cười nói: “Em biết rồi.”
Đôi mắt của Nguyễn Nhất Nhất trở nên thâm sâu, cô ta nhìn về phía nhà ăn, sau đó chậm rãi nói: “Chắc cậu còn nhớ một mục đích khác trong chuyến đi lần này chứ?”

Người đàn ông tóc vàng đáp: “Đương nhiên là nhở.”
Cho dù đang ở dưới đáy biển, hai người trong ảnh vẫn cầm tay nhau, như thể không ai có thể chia rẽ bọn họ. Mấy phút sau, Nguyễn Nhất Nhất xé bức ảnh ấy rồi ném vào thùng rác.

Bức ảnh ấy chỉ còn lại một nửa, hai người trong ảnh bị tách rời.
Giải quyết một đối thủ mạnh mẽ - mối uy hiếp của bọn họ ở trong nước. Nguyễn Nhất Nhất nói: “Tạm thời không cần quan tâm tới hai người trong ảnh, bọn họ sẽ không phát hiện ra kế hoạch của chúng ta đầu. Cậu đi lo xử lý nhiệm vụ kia đi.”

Giết chết tên đó.
Hắn ta nhìn vẻ mặt của cô ta, cười như đã chắc chắn, sau đó lại hỏi: “Bọn họ là ai?”

Bởi vì mặc đồ lặn, đeo kính bơi và ống thở nên hắn ta không thể nhìn thấy mặt bọn họ.
Thấy vậy, người đàn ông tóc vàng gật đầu: “Được, em biết rồi.”

Nói đến đây, hắn ta xoay người định đi, nhưng Nguyễn Nhất Nhất lại đứng sau nói thêm một câu: “Ngày kia bọn tôi sẽ đi sinh tồn dã ngoại trên một hòn đảo.”
Hắn ta vẫn tiếp tục bước đi, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, ý bảo mình hiểu.

Nguyễn Nhất Nhất thu ánh mắt về, nhìn bức ảnh trong tay.
Mong là cô ấy chưa phát hiện ra điều gì.

Hai ngày sau, bọn họ đi tới một hòn đảo nhỏ. Philippines là một quần đảo gồm hơn bảy ngàn hòn đảo nhỏ, không bao giờ thiếu đảo.

Chỉ có điều nơi đây có những hòn đảo được khai thác rồi, nhưng cũng có những hòn đảo vẫn còn rất nguyên sơ. Nơi mà bọn họ tới nằm trong số những hòn đảo nguyên sơ ấy.