Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 672: Chị huyền đau lòng (1)



“Chúng ta sẽ làm thể cho tới khi có người tới chi viện.”

Mọi người ngầm thừa nhận biện pháp ấy.

Cuối cùng, David nhìn Lục Kkiêu với vẻ mặt áy náy. Lục Kiêu vẫn rất bình tĩnh: Không sao. Mấy người hoài nghi tôi, tôi có thể thông cảm được. Nhưng tôi mong tcrước khi có người tới chi viện, đừng ai vào rừng mưa một mình.” Cuối cùng, anh không dùng đến áo được vứt xuống, mà rút một con dao ra, cắam vào thành hổ, dùng kỹ xảo leo núi nhanh chóng lên trên, căn bản không cần đến sự trợ giúp của người khác. Mọi người: “...” Con ả Dany không chịu kéo anh lên: “...”

Lúc đi ngang qua cô ta, Ôn Huyền trợn mắt lườm cô ta một cái.

Thấy Lục Kiêu leo lên dễ dàng như thế, mọi người đều hơi khiếp sợ.
Ôn Huyền và Lục Kiêu đi đầu tiên, những người khác đi theo sau.

Có thể là vì biết cảm xúc của Ôn Huyền đang rất tồi tệ, Lục Kiêu nắm chặt tay cô, an ủi trong im lặng và giúp cô yên tâm hơn.

Người ở đằng sau khiêng Inoue Komi lên. Nếu cứu được cô ta, đợi cô ta tỉnh lại thì sẽ biết hung thủ công kích cô ta là ai. Ở khu vực bọn họ dựng trại, mười mấy người đang chờ bọn họ về.
Nói đến đây, không biết nghĩ tới điều gì, giọng nói của người ở đầu bên kia bỗng trở nên nghiêm túc: “Nhưng mà chị, ở đó có người công kích bọn chị hả?”

Người phụ nữ tóc dài: “...”

Đôi mắt cô ta lóe lên, cuối cùng thản nhiên nói: “Tạm gác kế hoạch của cậu lại đi đã, tôi đang có ý định khác.”

Dứt lời, không đợi hắn ta nói gì, cô ta đã tắt điện thoại. Trên mặt biển, gió thổi tới từng đợt, từng đợt, va vào những tảng đá ngầm trên bờ. Cô ta ngửi thấy vị tanh của gió biển. Nghe thấy tiếng người nói chuyện ở phía xa xa, Nguyễn Nhất Nhất nhìn sang, thấy một nhóm người cầm đuốc trở lại.

Những người ở lại bờ biển thấy bọn họ trở về, lập tức kéo nhau ra khỏi lều.