Mọi người ở lại trên bờ biển nghe vậy đều vô thức tỏ vẻ sợ hãi. Một người đàn ông nước D cảnh giác nói.
“Như thể không ổn lắm đâu.” Trong đám đông, có người do dự. Ôn Huyền đứng bên cạnh Lục Kiêu, nghe những lời nói ấy, lồng ngực cô nhói đau ngột ngạt, nín thở và siết chặt nắm đấm.
Cô không nhịn được nữa, muốn đứng ra nói gì đó, nhưng Lục Kiều lại dùng hai tay đang bị trói kéo tay áo cô lại. Nghe những lời anh nói, Ôn Huyền bỗng thấy sống mũi cay cay, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.
Cô nắm chặt bàn tay, chỉ cảm thấy bất lực. Anh nghiêm túc lắc đầu với cô.
Bây giờ anh là người gây ra tranh cãi, những người đó đều đang nhắm vào anh, cô mà đứng ra nói đỡ cho anh thì sẽ bị liên lụy. Anh không muốn nhìn thấy cảnh ấy, nhất là khi cơ thể cô...
Lục Kiêu mở miệng, giọng nói trầm thấp và bình tĩnh: “Em cứ nghe lời anh. Bây giờ bọn họ sẽ không làm gì anh đầu, vậy nên đừng lo lắng quá. Trên hòn đảo này có những người khác, em giữ con dao ấy lại để phòng thân. Chúng ta phải tỉnh táo thì mới có thể đảm bảo an toàn khi nguy hiểm ập tới.” “Có gì mà không ổn? Hiện tại chúng ta chỉ đang đặt sự an toàn của mọi người lên trên hết thôi. Trước khi tổ điều tra cứu viện tới, chúng ta nhất định phải trông chừng anh ta. Nếu không, anh ta ra tay với những người khác thì sao?”
Mọi người tranh luận với nhau. Lúc này, David nhí2u mày, lạnh lùng mở miệng: “Đủ rồi! Vì chứng minh mình vô tội, anh ấy đã chủ động để chúng ta trói lại rồi, cô còn muốn thế nào nữa?! Nếu anh7 ấy bị oan, cố định chuộc lỗi thế nào?”
Sắc mặt Dany thay đổi, ngậm miệng không nói gì nữa. Nguyễn Nhất Nhất đứng trong đám đông. Chứ7ng kiến cảnh này, đôi mắt của cô ta trở nên sâu hơn. Lúc này, David phân tích với mọi người rằng trên đảo có thể có những người khác, báo tất2 cả mọi người đề cao cảnh giác, ngày mai sẽ gọi người tới chi viện, đồng thời phải tra cho ra lẽ ai đã làm Inoue Komi bị thương. Cô hiểu ý của Lục Kiều chứ, nhưng đến lúc này rồi, anh vẫn lo lắng cho cô, muốn cô phải tự bảo vệ tốt cho bản thân, thậm chí không được can thiệp vào chuyện này.
Đôi mắt Ôn Huyền nhòe đi. Đến khi nhìn sang những người đó, sâu trong đôi mắt như có ánh lửa đang bùng cháy.
“Anh yên tâm, em biết nên làm thế nào.”