Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 674: Đông á bệnh phu? lục kiêu xử đẹp (1)



Thế nhưng, Lục Kiều cũng đưa ra một điều kiện.

Anh nói: “Tôi hy vọng được giám sát trong lều của chúng tôi. Không 1có tôi ở bên, vợ tôi ở đó cả đêm một mình sẽ rất sợ hãi.”

Điều kiện ấy cũng không có vấn đề gì, người khác cũng k2hông tiện từ chối. Cuối cùng, David hít một hơi, lông mày cứ nhíu chặt.

“Ông muốn nói gì hả?”

Lục Kiểu cắn điếu thuốc, ôm giọng nói.
Người bình thường hỏi như thế, kiểu gì trong lòng cũng có một vài suy nghĩ.

Dù sao, anh có bản lĩnh, muốn làm chuyện xấu thì sẽ rất dễ dàng.

Nhưng sau đó, David lại vỗ vai anh, nghiêm túc nói: “Trong số chúng ta, không quá năm người biết võ, anh lại từng là lính đặc chủng, chắc chắn năng lực rất xuất sắc. Tôi đang nghĩ, nếu có người tới tập kích, liệu chúng ta có chống cự được không.”
David là một người trung tuổi, không ngờ anh chỉ liếc qua là đã nhìn thấu suy nghĩ của mình. Ông ấy mỉm cười, chậm rãi phả ra một làn khói, sau đó mới hỏi: “Nghe nói trước kia anh từng là lính đặc chủng à?”

Lục Kiêu không giấu giếm gì cả, anh khẽ gật đầu. “Thảo nào hôm nay anh trèo lên hổ nhanh gọn như thế.” David nói.

“Sao tự nhiên ông lại hỏi tới chuyện đó?” Lục Kiêu hỏi.
Bọn họ trói chồng của đại sử hình tượng của Hiệp hội Bảo hộ Động vật nước Z lại, ít nhiều gì c7ũng là một cú sốc với cô Ôn.

David gật đầu, những người giám sát Lục Kiều cũng tỏ vẻ đồng ý.

Trên thực tế7, đối với Lục Kiêu, Ôn Huyền sợ tôi chỉ là thứ yếu, anh lo là sẽ có người tập kích bọn họ. Nếu cách quá xa, anh không thể2 bảo vệ cô ngay được. Tính mạng của cô mới là quan trọng nhất.
Nghe những lời đó, Lục Kiều im lặng.

Anh nhìn vào rừng mưa. Trong đêm, nơi đó đen như mực, những lúc gió biển thổi qua, loáng thoáng nhìn thấy cành cây đung đưa.

Mặc dù mọi thứ trong rừng đã bị che khuất, nhưng dường như vẫn có một cặp mắt đang lén lút dõi theo bọn họ.
Không biết là lang sói, hay hổ báo đây.

“Ông cảm thấy đêm nay sẽ có người tới?” Lục Kiêu thản nhiên hỏi một câu.

David nhìn anh: “Anh hiểu rõ hơn tôi mà, đúng không?”

Lục Kiêu không nói gì, ánh mắt sâu thẳm vẫn nhìn vào rừng mưa.

“Có cần tôi làm gì không?”