Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 676: Nỗi kinh hoàng trong rừng mưa (1)



Hai người kia vội vàng tới xem xét tình trạng của người đàn ông nước D kia. Người đàn ông đó đỏ bừng mặt, họ sù sụ, còn không quên gào lên với Lục Kiê1u: “Hung thủ, mày chính là hung thủ! Bọn tao nhất định sẽ tìm được chứng cứ!”

Hai người vẫn luôn giữ thái độ trung lập kia cũng lên tiếng. Mộ2t người nói thẳng: “Anh Lục nói không sai. Với khả năng của anh ấy, nếu muốn giết chúng ta thì chúng ta đều thể là đối thủ của anh ấy được. Có lẽ hun7g thủ là một kẻ khác.” Nói chính xác hơn thì là kinh nghiệm tích lũy được,

Lục Kiêu không thể nhìn đồng hồ nên không biết cụ thể bây giờ là mấy giờ. Nhưng với sắc trời này, anh đoán hiện tại khoảng tầm ba, bốn giờ sáng.
“Vớ vẩn! Tên Đông Á bệnh phụ đó... A!”

Một hòn đá nhỏ xẹt qua không trung, chuẩn xác đập vào trán anh ta, khiế7n anh ta đau đến mức hét lên, mọi thứ trước mắt tối sầm lại, suýt thì ngất xỉu tại chỗ.
Trải qua vụ tranh chấp này, mọi người dần dần yên tĩnh lại.

Khoảng thời gian tối nhất dần trôi qua, phía chân trời bắt đầu xuất hiện những dải mây màu trắng ngà.
Mỗi người đều có điều cấm kỵ, giới hạn không thể chạm vào.

Giới hạn của anh là không chủ động gây chuyện với người khác, nhưng một khi đã có kẻ chủ động lấn tới, anh sẽ không để yên!
Rạng sáng luôn là thời điểm mọi người chìm trong giấc ngủ say. Một cơn gió thổi tới, làm cả rừng mưa xào xạc. Lục Kiêu nhìn vào một nơi nào đó, cuối cùng bỗng đá vào hai người đang buồn ngủ.

“Có tiếng động! Mau tỉnh lại!”
Trên đảo, bình minh tới khá sớm, nhưng nhìn tổng thể thì vẫn còn khá tối, tầm nhìn của con người bị hạn chế khá nhiều.

Lục Kiều vẫn luôn dựa vào một tảng đá lớn để nghỉ ngơi. Bất chợt, anh mở choàng mắt ra.
Lần này, hai người đàn ông còn lại nhìn về phía Lục K2iều, trong ánh mắt hiện lên nét khó tin.

“Đây là ân oán cá nhân rồi. Nếu anh ta vẫn không biết giữ miệng thì tôi có làm gì cũng đừng có trách0.” Lục Kiều lạnh lùng nói. Anh là người tôn trọng mỗi một sinh mệnh, nhưng không có nghĩa là sẽ khoanh tay đứng nhìn khi có người sỉ nhục đất nước mình.
Hai người kia giật mình vì bị đá. Nghe anh nói vậy, tim bọn họ đập thình thịch.

Một người vội vàng đứng lên nhìn xung quanh, cảnh giác nói: “Cái gì? Có tiếng động gì?” Lúc này, người đàn ông nước D đang ngủ trên mặt đất cũng tỉnh giấc. Nhìn dáng vẻ cảnh giác của mọi người, anh ta tỉnh táo lại, cầm dao nhìn bốn phía.