Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 677: Nỗi kinh hoàng trong rừng mưa (2)



“Ai? Ai tới?” Một người đàn ông hỏi ngược lại, vẻ mặt hoảng sợ.

Lục Kiêu nói: “Kẻ đã ra tay với Inoue Komi.”

Dứt lời, anh lại nói: “Mấky người cởi trói ra cho tôi.” Lục Kiêu mím môi, ánh mắt sắc bén.

Tên đó cứ nhất quyết phải tới đó, đúng là không biết sống chết là gì.

Hai người đàn ông còn lại thấy vậy cũng thả lỏng hơn: “Không sao đâu, không có ai.”
Lời này là thật. Anh có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng mưa, nhưng những người này thì không. Hơn nữa đến giờ vẫn chưa biết kẻ kia là ai, chưa biết chừng sẽ là một kẻ rất nguy hiểm.

Người đàn ông nước D nghe vậy, lập tức mắng: “Vớ vẩn! Mày muốn chạy trốn vào rừng chứ gì?”

Dứt lời, anh ta lại nói một câu: “Tao thấy mày đang bịp bợm bọn tao, để bọn tao thả mày thì có!” Nghe những lời đó, hai người kia cũng hơi do dự, bởi vì đến giờ bọn họ vẫn chưa thấy những người khác xuất hiện trên hòn đảo này.
Lúc này, người đàn ông nước D cầm dao đi tới lối vào rừng mưa, nhìn quanh một lượt rồi bước vào.

Gió thổi qua, cây cối ngả nghiêng trong ánh sáng mờ ảo, tự nhiên khiến bầu không khí thêm phần âm u quỷ dị. Lục Kiều bất giác nín thở, nhìn chằm chằm vào hướng đó và nói: “Tôi đã nói rồi, không nên vào rừng một mình.” Một người đàn ông nói: “Sợ gì hả? Anh ấy vào rồi đó thôi, có thấy gì...”

“A!”
Khoảng bốn giờ sáng, không đợi người kia nói xong, một tiếng hét thê thảm bỗng vọng tới từ phía rừng mưa.

Tiếng hét ấy xen lẫn sự đau đớn và sợ hãi, khiến mọi người bừng tỉnh, như vừa gặp ác mộng. Từng người, từng người một ra khỏi lều vải.

“Trong rừng mưa có thứ gì đó! Người của chúng ta xảy ra chuyện rồi!”

Một người đàn ông cạnh đống lửa hét lên, lập tức chạy về phía rừng mưa.

Lúc này David cũng chui ra khỏi lều. Ông ấy vội vàng đi tới chỗ Lục Kiều. Lúc ông ấy tới, Lục Kiêu dùng hòn đá sắc bén cửa đứt sợi dây thừng ở sau lưng mình.

Mọi người đều hoảng sợ vì tiếng hét vừa rồi, vậy nên không ai để ý tới Lục Kiêu.