Cuối cùng, bọn họ lần theo dấu vết để lại, Lục Kiêu phát hiện ra trong bụi có có vết máu. Anh giữ lấy vai cô, hít sâu một hơi, nhìn cô nói một cách nghiêm túc: “Lần này em phải ngoan ngoãn ở lại đây. Đội cứu hộ sắp tới rồi, bọn anh chỉ vào tìm người thôi. Không có vấn đề gì to tát cả, em đừng quá lo lång.”
Dứt lời, anh cúi người xuống, yêu thương hôn vào trán cô, ôn hòa trấn an: “Anh sẽ về nhanh mà, ngoan.” Ôn Huyền nhìn anh bước đi, nỗi lòng xót xa phức tạp.
Cách đó không xa, Nguyễn Nhất Nhất nhìn vào bóng cô, lông mày khẽ nhíu lại. Dứt lời, anh đi về phía Ôn Huyền.
“Chuyện gì vậy? Anh phải vào rừng sao? Có phải trong đó nguy hiểm lắm không?” Ôn Huyền lo âu nhìn anh, sau đó không nhịn được nói: “Em có thể...” “Lục Kiêu!” Ôn Huyền gọi to, hơi thở hỗn loạn.
Lục Kiêu sững người, anh nói với người bên cạnh: “Các anh lần theo dấu vết đi trước đi, tôi sẽ theo sau.” Nhìn thấy 2vết máu ấy, mọi người đều kinh hãi, lúc này mới thực sự thừa nhận rằng người trong đoàn mình đã xảy ra chuyện rồi.
7“Rất có thể bọn chúng không chỉ có một người.” Lục Kiêu dùng đầu ngón tay quệt vết máu trên cỏ, vừa xoa nhẹ vừa nghiêm túc 7nói. Lần này, không một ai dám lên tiếng chất vấn anh nữa. Trong lúc xảy ra chuyện, Lục Kiêu đang ở ngay cạnh bọn họ, tất c2ả mọi người đều nhìn thấy. “Em không thể.”
Không đợi cô nói xong, Lục Kiêu đã ngắt lời cô. Cô ta đi về phía Ôn Huyền.
Cạnh lối vào rừng mưa, Dany và những người phụ nữ khác cũng ở đó. Cô ta nhìn mấy người đàn ông vào rừng, lẩm bẩm nói: “Có khi nào tên họ Lục này là đồng bọn của những kẻ đó không? Nếu không, sao anh ta lại biết rõ...” David cũng đồng ý với anh. Người không biết đánh đầm gì mà vào rừng, không khéo lại thành vướng tay vướng chân, làm nhiều người bị thương hơn.
Cuối cùng, bốn, năm người đàn ông cầm vũ khí chuẩn bị xuất phát. Lúc Lục Kiêu đang chuẩn bị đi, một tiếng gọi bỗng vang lên từ phía sau. Cái tát ấy rất mạnh, không khách khí chút nào.