Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 689: Trong phòng ngủ của cô (3)



Trong mắt cô ngập tràn sự khó tin.

Cô chỉ là một cô nhóc mới bước nửa chân vào xã hội, sao anh lại muốn cưới cô? Đúng ra anh phải tkìm một người phụ nữ xuất sắc như anh mới phải chứ? Nhìn cặp mắt sạch sẽ sáng ngời của Lý Tại Quân, Thẩm Mộc bỗng rung động.
Anh xoa mái tóc mềm mại của cô, cúi người nhìn vào bờ môi đỏ của cô, sấn tới hôn một cái. “Anh lấy cái miệng vừa ăn bún ốc của em để làma chứng rằng mình tuyệt đối không đùa, mà muốn đi đăng ký kết hôn với em.” Lý Tại Quân hoàn hồn lại, vội vàng lấy khăn giấy lau miệng, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng. Tên khốn kiếp này! Cô đã đồng ý cho anh dùng hành động ấy để chứng minh chưa? Toàn tự mình cố ý!

Lý Tại Quân cúi đầu xuống, hầm hè nói: “Xin lỗi, tôi không muốn. Tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau.” Cô vừa dứt lời, Thẩm Mộc chậm rãi đi tới vị trí đằng sau cô, ngả người về phía trước, hai tay đặt lên mép bàn, vây cô vào lòng mình.
Sau đó, anh cúi đầu xuống, thì thầm vào tai cô: “Mới đầu có thể là thế, nhưng về sau thêm vài lần là sẽ hợp ngay thôi.” Lý Tại Quân: “???” Cô còn đang thịn mặt ra thì anh đã hôn nhẹ vào cổ, vào tai cô, chậm rãi mơn trớn, giày vò thể xác cũng như tinh thần của cô.

“Em không trốn thoát được đâu. Đợi em tốt nghiệp xong là phải đi đăng ký kết hôn với anh ngay. Nếu em dám từ chối, anh sẽ nói chuyện mà em làm cho anh họ em, cho cô chủ của em...”
Chẳng lẽ chỉ là vì thích sao?

Còn đối với Thẩm Mộc, đây là lần đầu tiên anh theo đuổi một cô gái. Ngay từ đầu anh đã biết rõ, mình quyết định theo đuổi người ta thì mục đích cuối cùng phải là kết hôn.
Anh biết mình không thể chạm vào, cũng sẽ không chạm vào.

Nhưng tất cả đã thay đổi từ lúc nào đây?
Nếu bàn tới lý do muốn kết hôn với cô...

Có lẽ mọi duyên phận đều đã bắt đầu từ lúc anh cửu cô trong toilet.
Anh khàn giọng uy hiếp.

Không biết là vì lời nói của anh, hay là sự đụng chạm của anh, Lý Tại Quân không cầm chặt đũa được nữa, làm nó rơi xuống mặt bàn, thân thể nhỏ nhắn hơi run rẩy.
Anh muốn để cô thấy, sau khi cô dứt bỏ tên người yêu cũ cặn bã ấy, chọn anh là một chuyện chính xác đến mức nào.

Anh sẽ dạy anh cách để trưởng thành trong xã hội này, cho cô tất cả những gì cô muốn.
Bên ngoài ký túc xá, Đồng Nhạc đã ăn cơm xong và trở về rồi.

Thấy cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, cô ấy rón rén tới gần, đứng ở cạnh cửa, áp tại vào cửa nghe lén.
Anh đưa cô về nhà mình, giúp cô hạ nhiệt độ, chăm sóc cô, còn nhìn thấy hết cơ thể của cô.

Lúc mới biết cô là em của Lục Kiêu, anh thật sự chỉ coi cô là em gái.