Lục Kkiêu gật đầu: “Cám ơn.” Sao, sao thế?
Vì sao tự nhiên bác sĩ lại hỏi như vậy? Ôn Huyền ngơ ngác đi theo Lục Kiêu, hoàn toàn không ngờ là Đội trưởng Lục không phải nổi hứng nhất thời, mà clà đã lên kế hoạch trước rồi.
Anh... thật sự rất chu đáo, rất quan tâm tới cô. Cô nhặt được báu vật thật rồi. Lục Kiêu nhìn Ôn Huyền, cầm chặt lấy tay cô. Ôn Huyền ra hiệu cho anh yên tâm, lúc này anh mới chịu ra ngoài. Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Bác sĩ ôn hòa nhìn cô, vén áo ở phần bụng của cô lên, cầm đầu dò kiểm tra cho cô. Bà ấy vừa khám vừa hỏi: “Bị chậm kinh bao lâu rồi?”
Ôn Huyền ngoan ngoãn trả lời: “Hơn hai tháng rồi, cụ thể thì tôi không nhớ.” Càng nghĩ, Ôn Huyền càng thấy sợ.
Nếu là trước kia, có thể cô sẽ không sợ hãi như bây giờ, cảm thấy chẳng có gì to tát cả. Nhưng bây giờ, cô có người chồng mà mình yêu thương, có một gia đình hạnh phúc, vậy nên cô bắt đầu sợ hãi, sợ là mình sẽ mất đi tất cả. Ôn Huyền nói xong, bác sĩ nở nụ cười nói: “Đừng sợ, không có vấn đề gì đâu, chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai thôi.” Nghe những lời ấy, Ôn Huyền nằm cứng đờ trên giường. “Cái, cái gì?” Bác sĩ nhìn chăm chú vào màn hình máy tính. Cuối cùng, không biết phát hiện ra cái gì, bà ấy dừng lại, nhìn sang Ôn Huyền: “Gần đây có cảm thấy khó chịu ở đầu không?”
Thấy bà ấy đột nhiên dừng lại và hỏi như thế, Ôn Huyền không khỏi bồn chồn. Cô mở to mắt, suýt thì cho rằng mình nghe nhầm.
Mang, mang thai? Bên tại Ôn Huyền cứ vang vọng câu nói vừa rồi của bác sĩ. Khoảnh khắc đó, cô bỗng sinh ra một cảm giác không chân thật, nỗi lòng cũng rung động mãnh liệt.
Cô mang thai rồi!