Nghe vậy, Ôn Huyền: “...” Anh kiên nhẫn chờ ở bên ngoài, nhưng không có nghĩa là anh không lo lắng.
Anh chỉ hi vọng rằng mọi sự khó chịu trên người cô không phải là vì bị bệnh hay gặp vấn đề về sức khỏe. Lúc này, Lục Kiêu đi tới trước mặt cô, nhíu mày lo lắng hỏi: “Thế nào rồi?” Nếu Lục Kiêu biết cô mang thai, hơn nữa còn là thai đôi, anh sẽ có phản ứng thế nào đây?
Vừa mở cửa ra là cô đã nhìn thấy Lục Kiêu. Hai bé cưng..7.
Cô trúng giải đặc biệt rồi hả?! Cô nằm trên giường, vô2 thức nín thở, trong đầu như có pháo hoa đang nổ đùng đoàng.
Không chỉ có một đứa trẻ, mà có những hai đứa... Mặc dù bụng vẫn còn phẳng lì, nhưng dường như cô lại cảm nhận đượ2c nhịp thở của sinh mệnh mới. Ôn Huyền vẫn chưa thể tin được rằng trong bụng mình có những hai em bé.
Trên màn hình máy tính vẫn cò0n nguyên bức ảnh của em bé, đang được in ra ngoài. Đầu óc Ôn Huyền quay mòng mòng. Đến khi ngồi dậy, cô nhìn bụng mình, nhẹ nhàng đặt tay lê7n...
Một cảm giác kỳ lạ xuyên qua ngón tay và truyền tới. Bác sĩ chỉ vào ảnh trên màn hình, phân tích tình hình trong bức ảnh.
Ôn Huyền thì cứ ngơ ngơ ngác. Ôn Huyền khẽ cắn môi nhìn sang nơi khác. Đến khi nhìn về phía Lục Kiêu một lần nữa, quả nhiên cô thấy anh nghiêm túc đi tới.
Lục Kiêu đâu biết lúc này Ôn Huyền đang nghĩ gì. Bây giờ xem ra, có một đập ăn hai...
Khụ... Lạc đề rồi! Ôn Huyền rụt tay lại, ấp úng nói: “Yên, yên tâm đi, em không bị bệnh.”
Chuyện gì thế này? Sao cô lại thấy ngượng ngùng khi nói tin này với anh như thế? Sao anh thấy vẻ mặt của cô phức tạp thể?
Lục Kiêu nhìn cô, định cầm lấy kết quả kiểm tra trên tay cô. “Vậy thì là làm sao? Sao em không cho anh xem?”
Lục Kiêu nghiêm túc nhìn cô. Ôn Huyền cắn môi, hai má ửng đỏ, bỗng dưng cảm thấy mất tự nhiên. Cô nhỏ giọng nói: “Không sao thật mà, chỉ là có, có thai thôi.” Nghe vậy, Lục Kiêu cứng đờ người lại.
Phát hiện ra phản ứng của anh, Ôn Huyền mới từ từ ngẩng mặt lên, nhìn anh bằng đôi mắt như hồ nước mùa xuân.