Thứ để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong cô chính là mkột chiếc thuyền trên biển. Hình như dưới đáy thuyền có máy thăm dò gì đó. Khu vực quanh chiếc thuyền ấy rất ít sinh vật biển, cho dù có thì cũng chẳncg khác nào một con ruồi mất đầu, không bình thường chút nào.
Cô kể lại tường tận, cuối cùng nói ra sự nghi hoặc trong lòng mình: “Vậy nên tôia đang nghĩ, có khi nào những sinh vật biển không bình thường ấy, bao gồm cả cá voi mắc cạn, đều có liên quan đến chiếc thuyền ấy không?” “Tôi biết rồi. Để tôi báo cáo lên cấp trên, điều tra xem có đúng là như thế không. Một khi phát hiện ra nó là thật, chúng tôi nhất định sẽ ngăn cản đối phương.” David nghiêm túc nói.
Thấy vậy, Ôn Huyền mới yên tâm. Bất kể có phải là thật hay không thì cũng nên điều tra, cẩn thận là trên hết.
Hơn nữa nếu là thật thì cũng có David báo cáo rồi. Hiện tại cô đang có thai, không tiện tham dự vào mấy chuyện đó. Cuối cùng, Lục Kiêu lên tiếng mời bọn họ tới dự đám cưới, địa điểm là tại Bắc Kinh. Cô vừa dứt lời, David nhíu mày lại, chìm vào dòng suy tư.
Sắc mặt của Elen cũng nghiêm túc hẳn lên: “Cũng có thể lắm. Chỉ có điều, nếu là thể thật thì chuyện này nghiêm trọng đó.”
Nếu thật sự có ai đó thăm dò khí thể và kim loại hiểm trái phép dưới đáy biển thì sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến các loại động vật biển, phá hỏng sự cân bằng sinh thái. Đó là những công cụ mà người bản địa dùng để mưu sinh.
Lúc này, có ba con tàu đậu bên cạnh bãi cát.
Hoàng hôn buông xuống, là thời điểm phong cảnh tuyệt đẹp, dòng người tấp nập. Nhìn thấy Lục Kiêu và Ôn Huyền, mấy người trông như chủ tàu nhìn nhau, hình như đang âm thầm truyền tin tức gì đó.
Ôn Huyền ngửi mùi gió biển, cô vẫn thấy hơi tanh.
Lúc này, tự nhiên bụng bồng quặn đau, khiến cô kêu lên, lông mày nhíu lại.
Nhưng nó diễn ra đột ngột và rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã hết đau, như thể đứa trẻ trong bụng đang sinh ra cảm ứng nào đó với cô.