Nhà họ Lục là một gia đình quyền qu1ý, mặc dù không hẳn là giàu nứt đố đổ vách, nhưng vẫn cố gắng để Ôn Huyền có một đám cưới long trọng.
Nói thế không có ng2hĩa là phải làm thật xa xỉ. Bởi vì vấn đề về thân phận, lãnh đạo yêu cầu đám cưới của các gia đình quân nhân phải thật giản lược.7 Vậy nên đến cả lễ hỏi, nhà họ Lục cũng phải âm thầm chuẩn bị cho Ôn Huyền. Anh đã không phát hiện ra thì chỉ có thể là vì hành tung của anh đã bại lộ, rất có thể là do người quen làm. Lục Kiêu phân tích một hồi, Thẩm Mộc đáp lại: “Có khi nào là người tham dự hoạt động bảo vệ động vật lần này không?” Nói xong, anh đứng lên, rót cà phê đã nấu xong vào cốc, đưa cho người đang đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, cũng chính là Lục Kiêu.
Nghe vậy, vẻ mặt của Lục Kiêu hơi dao động.
Trước đó anh cũng từng nghĩ tới điểm này rồi. Tuy không phô trương, nhưng lại có sức nặng. 7
Đám cưới đang được chuẩn bị ráo riết, được chốt vào cuối tháng năm. Lục Kiêu đã báo cho các đội viên ở Khả Khả Tây Lý, mờ2i bọn họ tới tham gia.
Mọi người ở bên đó kích động không thôi, ai mà chẳng muốn tham gia hôn lễ của đội trưởng chử.
0
Mấy ngày qua, vì chuyện xảy ra ở Philippines, Lục Kiêu đi gặp Thẩm Mộc. Hai người trò chuyện với nhau, dùng mạng lưới quan hệ hiện có để điều tra kẻ chủ mưu đứng sau. Người làm chuyện đó có thể là cô ta, cũng có thể không phải là cô ta, nhưng anh biết, tám mươi phần trăm là có dính líu đến cô ta.
Sau khi đã khoanh vùng kẻ tình nghi, phần tiếp theo sẽ khá dễ dàng.
Anh có thể điều tra vị trí sở tại và trạng thái của bất cứ một công dân nào trong nước. Khi đã bàn bạc xong xuôi, Thẩm Mộc cầm chiếc áo vest lên, vắt lên cánh tay, nói: “Đi thôi, lát nữa tôi phải gặp một người bạn, bây giờ phải đi rồi.”
Tầm này chắc cô nhóc kia đã xong việc và ra ngoài rồi.
Nghe vậy, Lục Kiêu gật đầu nhìn đồng hồ, thấy cũng đến giờ rồi. Lúc ra ngoài, mẹ anh bảo anh tiện đường đưa Tiểu Quân về nhà.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, nên về nhà nhiều hơn. Dù sao cô nhóc ấy cũng lớn rồi, sau này sẽ có cuộc sống và các mối quan hệ xã giao của riêng mình. Tính ra thì cũng chẳng bao lâu nữa là cô nhóc ấy sẽ lấy chồng, không còn nhiều thời gian bầu bạn với hai ông bà nữa.
Bọn họ vào thang máy xuống tầng hầm, đi tới chỗ để xe của mình. “Tôi đi trước đây.”
Thẩm Mộc hạ kính xe xuống, nói với Lục Kiêu một câu rồi lái chiếc Bentley của mình rời khỏi hầm để xe.
Lục Kiêu không vội vã như thế. Anh định gọi điện thoại cho Tiểu Quân, nhưng điện thoại anh lại hết pin, thế là anh bèn vào xe sạc một lúc.