Sau đó, Ôn Huyền nói với bọn họ: “Bố mẹ, th1ực ra con còn một tin vui nữa.” Bà Lục sửng sốt: “Tin vui gì?” Lý Tại Quân chạy xộc về phía người chị dâu xinh đẹp của mình. Bà Lục đang khóc, thấy vậy lập tức chạy tới ngăn cản: “Này này, đợi đã. Tiểu Quân, cháu đừng xô chị dâu cháu.”
Lý Tại Quân tủi thân, cô là vi khuẩn hay sao? Cô mình dựa vào lòng chủ, lúc khóc lúc cười, khiến Lý Tại Quân trợn tròn mắt.
T0ạm không nói tới chuyện gì xảy ra, chỉ riêng chú thôi đã rất bất thường rồi. Bình thường chủ luôn nghiêm túc, bây giờ chú lại kiên nhẫn dỗ vợ ngay trước mặt mọi người, thật sự khiến cô ấy ngạc nhiên. Bà Lục: “...” Ông Lục: “...”
Cả hai trợn tròn mắt, nói là hóa đá cũng không đủ. Cô chỉ biết là chị dâu mình mang thai, còn là thai đôi...
Lý Tại Quân mừng rỡ nhảy cẫng lên, muốn nhà tới ôm Ôn Huyền, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân: “Chị dâu, tuyệt quá! Có phải em sắp được làm cô rồi không?” Những giây tiếp theo, bà Lục lại nói: “Chị dâu cháu đang mang thai, còn là thai đôi nữa! Cháu nhất định phải cẩn thận đó, đừng tùy ý chạm vào chị ấy, càng không được làm chị cháu tức giận.”
Từ lúc bà Lục nhắc tới hai chữ “mang thai” là Lý Tại Quân chẳng nghe được gì nữa. Còn là cô của hai bé nữa.
Ôn Huyền cười rạng rỡ, chủ động cầm tay cô ấy: “Đúng thế, em sắp làm cô rồi, mau đi thay quần áo với rửa tay rồi tới đây ăn cơm.” Lý Tại Quân mừng rỡ hớn hở, đắm chìm trong niềm vui được làm cô. Nhưng lúc này, cô vẫn chưa biết sau này hai đứa nhóc tinh quái ấy sẽ “thương yêu người cô này thế nào.
Đến tối, người nhà quây quần bên nhau. Lần này Ôn Huyền mang thai thật, lại còn là thai đối, ngay cả ông Lục cũng cười không khép miệng vào nổi.
Cơm nước xong xuôi, ông ấy còn chẳng buồn uống trà, lập tức lên lầu tìm sách sử, bắt đầu chọn tên cho hai đứa trẻ.