Bây giờ bà chỉ thiểu cháu trai cháu gái thô1i.
Ôn Huyền vẫn cười rạng rỡ: “Bố mẹ cứ mở ra xem đi đã rồi nói tiếp.” Lúc trước ông bà Lục tưởng cô mang2 thai, còn mong chờ như thế, khiến cô rất áy náy. Nhưng hôm nay, cô nghĩ, chắc là trên thế giới này không còn món quà nào7 xịn hơn nữa rồi. Nghe con dâu nói thế, bà Lục ngồi xuống, bắt đầu mở hộp quà. Nhìn thấy dáng vẻ thần bí của bọn họ, ông 7Lục cũng bị thu hút. Hai ông bà đều chăm chú nhìn chiếc hộp. Bà Lục tháo dây nơ và mở hộp ra, đập vào mắt là bốn chiếc tấ2t nhỏ xíu cực kỳ đáng yêu, hai chiếc màu lam, hai chiếc màu hồng. Nhìn thấy mấy chiếc tất ấy, ông bà Lục ngây người ra, n0hư vừa bị đánh trúng. “Đây...”
Bà Lục chậm rãi vươn tay ra cầm tất lên. Bên dưới mấy chiếc tất còn có hai bộ quần áo rất đáng yêu dành cho trẻ sơ sinh.
Bà cầm bộ quần áo nhỏ xinh ấy, lông mi run run. Đến khi nhìn sang Ôn Huyền, bà thấy được nụ cười ngượng ngùng nhưng rất ngọt ngào của cô. Trên giấy khám sức khỏe có một tấm thiệp rất đẹp, trên thiệp lại có một dòng chữ [Ông bà nội, bảy tháng nữa ông bà sẽ được gặp cháu đấy nha!]
Lúc đọc xong dòng chữ ấy, bà Lục không nhịn được nữa, sống mũi cay cay, đôi mắt rớm lệ.
Bà cầm tấm thẻ, ôm mặt tựa vào vai ông Lục. Đương nhiên là ông Lục cũng nhìn thấy tất, quần áo, giấy khám và tấm thiệp, ông cũng không thể bình tĩnh nổi. “Bớt đi, tóm lại là tại anh không nói rõ ràng.”
Nói xong, bà Lục lại lau nước mắt. Bà cười tươi nhìn Ôn Huyền, trong đôi mắt ứng đỏ ngập tràn niềm vui và sự cảm động.
Ôn Huyền mỉm cười, hỏi: “Mẹ, bố mẹ có thích món quà này không?”
“Còn phải hỏi nữa sao? Thích lắm ấy chứ, mẹ chờ mong rất lâu rồi.”
Dứt lời, bà Lục càng thêm xúc động, đôi mắt nóng lên.
Tốt quá rồi.