Nói thật, lúc đó bà cũng hụt hẫng lắm. Bà vã lắm rồi, muốn ôm cháu ctrai, cháu gái.
Cô nhóc con nhà hàng xóm sắp lên mầm non rồi kia kìa. Nhưng bây giờ...
Bà Lục thở dài mộat tiếng, bất đắc dĩ nói với Lục Kiêu: “Mẹ biết Tiểu Huyền không mang thai rồi. Mặc dù ít nhiều gì mẹ và bố con cũng thấy tiếc nuối, nhưng chuyện đó không vội được. Hai đứa còn trẻ, bố mẹ không thúc giục các con. Làm mấy món dinh dưỡng là đương nhiên rồi, nhưng không cần thiết phải nói là cho phụ nữ có thai...”
Bọn họ già cả rồi, còn suốt ngày mừng hụt. Nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng của Lục Kiêu ngước lên, thấy mẹ mình lại quay người đi làm việc tiếp. Bà Lục bất đắc dĩ lắc đầu. Thằng bé này thật là, cứ nói cái chuyện đầu đầu làm bà hồi hộp, không biết xấu hổ gì cả.
Lục Kiêu định nói gì nữa, nhưng cuối cùng lại thôi,
Bởi vì anh bỗng nhớ ra trước khi trở về, Ôn Huyền đã nói là muốn tặng quà cho bố mẹ, vậy nên trên đường về, bọn họ đã vào một cửa hàng dành cho mẹ và bé. Ôn Huyền và Lục Kiêu ra khỏi căn phòng phía Đông, Lục Kiêu ôm hộp quà.
Ôn Huyền mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi màu trắng, vừa thoải mái vừa có khí chất. Bên dưới là chiếc váy dài màu xanh cổ điển, đi một đôi bốt ngắn. Mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa, duyên dáng xinh đẹp.
Bọn họ vào sảnh chính, thức ăn vừa được bưng lên bàn.
Bà Lục đang ngồi xuống trà trên xô pha. Thấy bọn họ vào, Ôn Huyền còn cười gọi ông là bố, ánh mắt của vị lão cán bộ này trở nên ôn hòa hơn nhiều.
“Mau ngồi vào bàn ăn cơm đi. Lần này hai đứa ra ngoài vất vả rồi.” Ông Lục nói. Lúc này, bà Lục cũng đi ra. Ôn Huyền nhìn bọn họ, cười ngọt ngào nói: “Bố mẹ, lần này trở về, bọn con có một món quà tặng bố mẹ.”