Về tới Bắc Kinh, Lục Kiêu yên tâm hơn đôi chút.
Dù sao Ôn Huyền1 cũng đang mang thai, nhất định phải bồi bổ dưỡng sức, trở về Bắc Kinh là ổn thỏa nhất rồi. Trước khi về nhà, Lục Kiêu gọi điện tho2ại cho bố mẹ, báo với bọn họ là mình về rồi.
Anh chưa nói gì tới chuyện Ôn Huyền mang thai, dù sao lúc trước anh cũng từng nói với 7bố mẹ là có thể cô mang thai một lần rồi.
Biết bọn họ trở về, ông bà Lục mừng lắm. Nhất là bà Lục, bà lập tức bảo người giúp việc t7rong nhà làm một bàn thức ăn thịnh soạn, thực sự vô cùng chờ mong. Sau khi Ôn Huyền ngủ, anh đi tìm bố mẹ mình.
Anh trò chuyện với ông Lục, sau đó vào phòng bếp.
Bà Lục và thím giúp việc đang làm bữa trong bếp. Lục Kiêu vào trong, nhìn thấy đống thức được chuẩn bị sẵn. Anh im lặng một lát mới lên tiếng: “Mẹ à, bây giờ cô ấy đang cần bồi bổ, cung cấp nhiều chất dinh dưỡng hơn. Mẹ làm mấy món thích hợp cho bà bầu ấy.” Tuy ông Lục không nói gì khi biết tin này, nhưng không đi chơi c2him hay đánh cờ với bạn, việc câu cá cũng gác sang ngày khác.
Bà Lục còn gọi điện thoại bảo Tiểu Tại Quân về nhà ăn cơm.
Mặ0c dù không phải ngày nghỉ, nhưng trên cơ bản thì hiện giờ không còn tiết học nào nữa, Lý Tại Quân cũng tự do hơn. Buổi trưa, Lục Kiêu và Ôn Huyền về đến nhà. Bà Lục cười tít mắt, cầm tay Ôn Huyền nói: “Cuối cùng hai đứa cũng về rồi. Mẹ dọn phòng cho hai đứa rồi đấy, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, bà lại nói với Ôn Huyền: “Con đi chuyến này có mệt lắm không? Tất cả vẫn thuận lợi chứ?”
Ôn Huyền ôm bà Lục, cười nói: “Con không mệt ạ, mọi chuyện đều rất suôn sẻ.” Có một số việc, bọn họ không tiện để bố mẹ biết. Ôn Huyền và bà Lục vào nhà với nhau, Lục Kiêu kéo va li đi đằng sau. Rõ ràng là hai người trở về, nhưng anh lại bị ăn bơ ngập mồm. Mẹ anh và thím Trường có kinh nghiệm, chắc chắn là hiểu nhiều về phương diện này hơn anh. Nghe vậy, bà Lục nhướng mày lên, động tác bóc ruột tôm khựng lại, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Khoảng thời gian qua Tiểu Huyền mệt quá nên không được khỏe à?”
Làm mấy món dinh dưỡng thì đơn giản thôi, bà chỉ cảm thấy không tự nhiên mà con trai mình lại tới đây nói như vậy.
Thế nên bà đang lo Ôn Huyền khó chịu ở đầu.
Lục Kiêu: “...”