Cả ngườik cả xe nhanh chóng xuyên qua gầm xe... Nhưng hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt của người đàn ông đen gầy kia càng khó coi hơn. Hắn ấp úng nói: “Đi... đi mất rồi. Bọn họ đã trả phòng và rời khỏi khách sạn.”
Người đàn ông tóc vàng: “...” Giây tiếp theo, hắn ta cầm khẩu súng lục trên bàn lên, bắn hai phát vào đùi của người đàn ông đen gầy, làm hắn hét lên, quỳ xuống tại chỗ. Hậu quả của việc này sẽ gây cản trở nghiêm trọng đến tiến độ thăm dò của bọn họ.
Hắn ta sẽ không để người như thể tiếp tục tồn tại trên thế giới này! Những người qua đường đều trở mắt ra trước cảnh tượng này, bao gồm cả người trên cxe Van.
Xe Container rẽ rất chậm, chặn mất đường đi, đồng thời cũng ngăn cản chiếc xe Van màu bạc kia, làm người bên troang tức đến mức chửi thề vài câu bằng tiếng Quảng. Còn về chuyện kẻ muốn ra tay với bọn họ là ai, anh sẽ điều tra đến cùng!
Nghe vậy, Ôn Huyền giật mình, rốt cuộc là kẻ nào mà lại đi làm chuyện đó? Vì sao lại muốn theo dõi bọn họ? Một chiếc taxi lướt qua. Ôn Huyền đang ngồi trong đó, còn Lục Kiêu đi theo sau bảo vệ cô.
Lúc nãy, Lục Kiêu đã chớp thời cơ để cô lên một chiếc taxi. Anh vừa phải lo cắt đuôi những kẻ đó, vừa sợ cô gặp nguy hiểm. Ôn Huyền lo lắng, về tới nơi là lập tức mang hết những giấy tờ quan trọng, cùng Lục Kiêu rời khỏi khách sạn.
Buổi tối, một bóng người đen gầy dần mấy người tới một khách sạn trên bờ biển. Trong số đó có mấy người đàn ông châu Âu mặc vest đi giày da, còn có một người đàn ông với mái tóc ngắn màu vàng. Không biết bọn họ đang nói gì đó với nhau, trên mặt bàn còn có mấy khẩu súng lục và một bao thuốc bột màu trắng. “Cậu chủ, mất dấu rồi.” Người đàn ông đen gầy nói. Một tiếng “bốp” vang lên. Người đàn ông tóc vàng nổi giận mắng: “Lũ ăn hại!” Từ đầu đến cuối, Lục Kiêu đều không nói với cô là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Ôn Huyền đã loáng thoáng đoán ra điều gì. Cô không hỏi anh ngay, mà nghe theo sự sắp xếp của anh.
Đến tận khi sắp tới khách sạn, Ôn Huyền mới xuống xe, cùng Lục Kiêu trở về.