Thẩm Mộc để lại một dấu vết rõ ràng trên cổ cô, đã thể quần áo cô còn không chỉnh tkề. Lúc trở về, vẻ mặt của Đồng Nhạc cứ là lạ.
Cô ấy hỏi cổ cô làm sao, khiến cô phải ấp úng nói là bị muỗi cắn. Có lẽ cô đang sợ anh cảm thấy đến tuổi kết hôn rồi nên mới kết hôn, trùng hợp lại gặp cô, vậy nên muốn tiến tới hôn nhân với cô, chứ không phải vì thích cô mới kết hôn. Hai người xếp hàng trước cửa hàng kem. Thẩm Mộc mặc áo sơ mi trắng và quần u, đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá mấy triệu. Anh vô cùng chói mắt, khắp người tản ra khí chất cao quý của một vị Tổng Giám đốc.
Anh cao một mét tám mây, Lý Tại Quân mới một mét sâu mấy, trông vô cùng nhỏ nhắn. Lúc xếp hàng, cô đứng đằng trước anh, cơ thể cao lớn của anh che chở cho cô.
Cơ mà Thẩm Mộc đẹp trai quá, lại còn cao lớn nữa, Lý Tại Quân xuống xe trước. Thẩm Mộc chiều cô như thế, khiển nỗi lòng cô rất phức tạp.
Ừ thì cô cố tình gây sự đấy. Vì sao? Vì cô muốn Thẩm Mộc thấy phản cảm, cảm thấy cô không phù hợp với anh, sau đó sẽ từ bỏ.
Nhưng xét sâu xa hơn thì... So với đám thanh niên và sinh viên đeo ba lô ở đây, trông anh đầy khí thế, lại còn có sức hấp dẫn, làm những cô gái quan đó cứ đỏ mặt nhìn sang.
Lý Tại Quân cũng chú ý tới, đã thể mấy cô gái ấy còn nhìn cô liên tục. Đôi mắt cô lóe lên, giây tiếp theo, cô cầm lấy cánh tay anh, lắc lắc rồi nhõng nhẽo nói: “Bố ơi, con muốn ăn kem vị hương thảo.” Nghe cô nói vậy, đám nữ sinh xung quanh trố mắt ra.
Thẩm Mộc: “...”
Nhìn ánh mắt phức tạp của mọi người, anh âm thầm cắn răng, dứt khoát ôm lấy eo cô, cúi đầu nói vào tại cô: “Ngoan, muốn gọi bố thì để tối về rồi gọi cho anh nghe.”