Lúc này cũng đến lượt Lý Tại Quân mua kem. Cô mua một cây kem vị sô 1cô la cho Thẩm Mộc. Tổng Giám đốc Thảm cao quý: “Anh không ăn.”
Lý Tại Quân nhíu mày, vẫn cứ dúi cho anh: “Chẳng mấy khi được giảm 50% 2cây thứ hai, anh lại còn không ăn! Cầm lấy mau!” Thẩm Mộc còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lúc này, một người bỗng đạp xe đạp lao vút về phía nà7y, chiếc xe thì loạng choạng nghiêng ngả. Người đó hô to: Chuyện này là sao?!
Chẳng phải Thẩm Mộc nói là đi gặp bạn ư? Sao lại xuất hiện ở đây?
Mà cho dù xuất hiện ở đây thì vì sao cậu ta lại cách em gái anh gần như thế? Bọn họ ôm nhau luôn rồi! Cô vẫn chưa hết sợ hãi, hoảng hốt nhìn anh.
“Có sao không hả? Vẫn ổn chứ?” Thẩm Mộc lo lắng hỏi.
Lý Tại Quân sợ tái cả mặt, cũng không còn làm mình làm mấy nữa. Vừa rồi nếu không có anh, chắc cô đã bị chiếc xe đạp ấy đụng vào rồi. Cô mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Vẫn, vẫn ổn, nhưng anh...” Trên vai anh dính kem. Nhìn qua thôi cũng biết áo anh rất đắt, kiểu này thì bay luôn chiếc áo rồi. Lý Tại Quân cảm thấy nỗi lòng rối loạn. Cứ tiếp tục thế này thì có thể cô sẽ... bị đánh bại mất.
Nhưng cô không hề biết rằng, có một người vừa lái xe tới đây và trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Đó chính là Lục Kiêu. Đôi mắt của anh trợn lên, có vẻ rất sửng sốt khi nhìn thấy hình ảnh này. “Nhường đường, nhường đường...”
Lý Tại Quân sững người. Cô nhìn sang,7 đôi mắt mở thật to.
Hai chân cô như cắm chặt tại chỗ, không kịp phản ứng gì cả. Thẩm Mộc cúi đầu nhìn: “Không sao, về thay chiếc khác là được.”
Lý Tại Quân nhỏ giọng ừm một tiếng, mím môi không nói gì. Hai người giữ nguyên khoảng cách gần như thế, Thẩm Mộc vẫn chưa buông tay ra.
Thậm chí cô còn cảm nhận được cơ bắp rắn chắc và nhiệt độ nóng rực từ người anh. Nhưng khi nhìn thấy thông tin hiển thị trên màn hình, cô không khỏi hoảng loạn.
“Sao vậy? Ai gọi cho em thế?”
Thấy sắc mặt cô thay đổi, Thẩm Mộc hỏi. Trái tim Lý Tại Quân đập thình thịch. Sao tự nhiên anh họ lại gọi điện thoại cho cô?
“Là anh họ.”