Nếu anh họ mà nghe thấy thì tiêu 1đời.
Thẩm Mộc: “...” Hơn nữa không biết vì sao, trong lòng cô cứ thấp thỏm, có một cảm giác không nói lên lời.
Cô không biết phải nói thế nào, đang định đầu hàng thì lại thấy Thẩm Mộc nghiêm túc lắc đầu với mình.
Anh tới tìm cô, đã nói trước với cô rồi, không thể để cô nhóc này nuốt lời được. Lý Tại Quân bất đắc dĩ, cuối cùng cắn răng nói: “Hôm nay là sinh nhật của bạn em, cậu ấy mời em tới dự sinh nhật, vậy nên em không về nhà đầu.”
Nói thế thì chắc là anh họ sẽ đồng ý thôi. Nhưng thực sự là cảm giác nói dối rất khó chịu, trong lòng cô cứ chột dạ.
Lý Tại Quân nói xong, trong điện thoại yên tĩnh một lúc, khiến cô rùng mình một cái. Sau vài giây yên lặng, giọng của Lục Kiêu lại vang lên trong điện thoại: “Là bạn nam hay bạn nữ?” Lý Tại Quân nhắm mắt, siết chặt bàn tay: “Bạn nữ”
Lục Kiêu lại im lặng một lát: “Vậy tối em có về không?”
Ừ thì đi dự sinh nhật”, nhưng có qua đêm không? Anh bất đắc dĩ cầm kem đứng tại chỗ. Nhìn cái dáng vẻ nhát gan của cô kìa, chẳng phải trước m2ặt anh hùng hổ lắm đấy sao?
Trong lúc hai người họ đứng cạnh cửa sổ của cửa hàng bán kem ở trên phố, cách đó không xa, tro7ng một chiếc xe Audi, Lục Kiêu áp điện thoại vào tai, nghe Lý Tại Quân gọi mình.
Anh im lặng một lát rồi thản nhiên nói: “7Em đang ở đâu?” Nghe vậy, Lý Tại Quân nói như thật: “À, cái đó thì phải xem thời gian. Nhưng em không về nhà đầu, nếu về muộn thì sẽ quấy rầy đến mọi người.”
“Thế em ở đâu?”
Giọng anh rất vô cảm, như đang hỏi thăm bình thường, nghe không ra cảm xúc gì cả. Lý Tại Quân nhìn Thẩm Mộc, nhỏ giọng nói: “Em sẽ về ký túc xá, anh cứ yên tâm.” Thực ra cô cũng không biết mình có về ký túc xá hay không. Dù sao ký túc xá cũng sẽ đóng cửa lúc mười một giờ, như thế thì... chỉ có thể đi theo ai kia thôi.