Lý Tại Quân nghe thấy tiếng đóng cửa trong điện thoại, trong lòng cô chấn động.1 Cô cầm điện thoại, bắt đầu thấy luống cuống. Thẩm Mộc2: “?” Giây tiếp theo, bất chợt nhìn thấy ai đó, cả người anh sững lại. Cùng lúc đó, Lý Tại Quân cũng quay đầu sang, nhìn thấy bóng người đằng trư7ớc. Giây phút ấy, dường như có tiếng sấm nổ đùng đoàng trong đầu cô, làm cô sợ vãi linh hồn.
Lý Tại Quân mắt chữ A, mồm chữ O, Có đánh chết cô cũng không ngờ rằng mình và Thẩm Mộc lại bị anh họ “bắt quả tang”.
Bị anh bắt gặp thì đã đành, anh còn tận mắt thấy em mình nói dối. Lúc này, một bóng người cao lớn bước lên, đứng chắn trước người cô.
Lý Tại Quân chỉ còn nhìn thấy một tấm lưng rộng lớn, nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng, và có lẽ là cả... tinh thần trách nhiệm của anh nữa. Tóm lại, giây phút ấy, cô có thể trốn tránh, không cần phải đối mặt, cho dù chỉ một giây một phút thôi cũng được. Lý Tại Quân ngơ ngác nhìn anh, dường như muốn ngừng thở.
Cô là ai, cô ở đâu, cô đang làm gì... Anh muốn xác nhận một vài chuyện với Lý Tại Quân, sau đó...
На! Có gì đó rất lạ.
Lý Tại Quân vừa cầm điện thoại vừa nhìn bốn phía. Cả7 người cô như hóa đá, không nhúc nhích gì được. Đầu ngón tay tê rần đi, sau đó lan ra khắp người.
Bóng người phía trước cao lớn thẳng tắp2, mặc chiếc áo khoác đen, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, đang đi về phía bọn họ. Anh nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong tay còn cầm chiếc 0điện thoại chưa tắt máy.
Đó không phải là anh họ cô thì còn là ai nữa! Tầm mắt của Lục Kiêu lướt qua Thẩm Mộc, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Lý Tại Quân, chẳng phải em nói là đang đi với bạn nữ sao? Bạn nữ của em ở đâu?”
Lý Tại Quân chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào. Cô chậm rãi thò người ra, ngón tay xoắn chặt lấy nhau, cúi đầu không dám nhìn Lục Kiêu: “Em... Em...” Lý Tại Quân thực sự không biết giấu mặt vào đầu. “Bạn em đâu? Hay là...”