Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 709: Đội trưởng lục và tiêu chuẩn kép (1)



Thế nhưng, nếu đó là sự lựa chọn của Lý Tại Quân, vậy thì anh sẽ không nói gì nữa.

Điều duy nhất mà anh có thể làm được là cảnh cáo người 1yêu đương với cô ấy. Nếu dám làm cô ấy bị tổn thương, vậy thì chỉ có đường chết, cóc cần biết kẻ đó là ai! Phải thừa nhận rằng, hành động ấy của anh đã tác động vào nỗi lòng của cô.

Thẩm Mộc vòng qua mui xe, mở cửa vào trong xe.
“A!”

Lý Tại Quân giật mình hô lên, cơ thể nhỏ nhắn bị anh kẻo lại, ngồi vào lòng anh.
Bây giờ thấy Thẩm Mộc đi tới, đôi mắt cô lạ0i hơi ươn ướt.

Cô khẽ mỉm cánh môi, mũi cay xè, không diễn tả được là cảm giác gì.
Nhưng thời khắc nhìn về phía cô, đôi mắt ấy như phát sáng, dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong đó.

Giây tiếp anh, anh bỗng vươn tay ra.
Lý Tại Quân loáng thoáng nhận ra tầm nhìn của anh. Cô cũng quay đầu nhìn sang. Vừa quay sang là cô lập tức chạm vào ánh mắt của anh. Đang là xế chiều nên sắc trời hơi ảm đạm.

Anh quay lưng về phía ánh sáng, cả khuôn mặt chìm vào bóng râm, cặp mắt phượng của anh thâm thúy và đen láy.
Sau khi lên xe, anh nới lỏng cổ áo, giật chiếc cà vạt lỏng lẻo ra và cầm trong tay mình. Trong xe, cả hai đều im lặng, không ai mở lời trước.

Thẩm Mộc cứ nhìn thẳng về phía trước, còn Tiểu Tại Quận thì có mình trên ghế phụ. Người cô vẫn còn hơi cứng ngắc, không nhúc nhích gì cả. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thẩm Mộc chậm rãi quay đầu sang.
Một tay Thẩm Mộc cầm cánh tay cô, tay còn lại ôm chặt eo cô. Đôi mắt anh cụp xuống, nhìn cô một cách nghiêm túc. Lý Tại Quân hoảng hồn ngồi trên đùi anh, ngồi không được mà trốn cũng không xong.

Khuôn mặt của cô hơi tái.
Thật chứ, tuy là anh em, nhưng Lục Kiêu vẫn không nể na2ng gì cả.

Lý Tại Quân vẫn đang ở trên ghế phụ, xe bị khóa nên cô không ra ngoài được.
Nhưng dù thế nào thì anh cũng 2không ngờ là Lý Tại Quân lại đến với Thẩm Mộc.

Một người là bạn, một người là em gái... Càng nghĩ, Lục Kiêu càng thấy bực bội. Sau khi lê7n xe, anh lái xe rời khỏi đó.
Trước sau gì cô nhóc ấy cũng phải cho anh một lời giải thích hợp lý.

Sau khi Lục Kiêu đi, Thẩm Mộc 7mới giơ tay lau khóe môi sưng đỏ. Anh hơi nhíu mày, cuối cùng đi về phía xe mình.
Nhưng hôm nay, Thẩm Mộc lại đứng trước mặt cô, ngăn cản mọi “phong ba bão táp” giúp cô.

Lúc bị Lục Kiêu đánh, Thẩm Mộc chẳng hề né tránh.
“Không sao nữa rồi.”