Anh ấy là “chị em tốt” của cô cơ mà. Cô và Lục Kiêu nhìn nhau, tự nhiên không biết nói gì nữa,
Cách đó không xa, một bóng người cao gầy đi về phía này, cầm một bịch bắp rang bơ và coca. Nghe được câu nói ấy, cả người anh ta sững lại, đôi mắt lạnh lùng lóe lên. Ôn Huyền cạn lời, lườm anh7 một cái: “Thôi nhé, em có thể nói, nhưng anh thì không. Vả lại Hoắc Khải cũng đâu có ngốc, chỉ có điều máu lên não chậm một 7chút thôi.”
Lục Kiêu: “Có gì khác nhau không?” Vừa nói, anh ấy vừa cúi đầu xoa mũi.
Lục Kiêu: “...” Ôn Huyền: “...”
Trong lúc Lục Kiêu ngăn cản Ôn Huyền, 2Ôn Huyền tình cờ chạm vào ánh mắt của Hoắc Khải trong lúc đang nhìn về phía anh ấy. Ôn Huyền nhún vai: “Thế thì thôi. Sắp chiếu phim rồi, bọn em vào trước đây.”
Thực ra cô cũng chỉ khách sáo thế thôi, chủ yếu là muốn hỏi dò xem sao. Anh ta mím môi, đứng im tại chỗ, không nói câu nào nữa. Lúc này, Ôn Huyền hỏi dò: “Vậy anh tới một mình...”
Đã bao giờ cậu chủ cao quý kiêu ngạo này phải đi xem phim một mình cơ chứ. Hoắc Khải “haiz” một tiếng: “Em hỏi mấy cái này làm gì, đau lòng lắm đấy. Một mình không thể xem phim được sao?” Thấy anh ấy đi tới, Ôn Huyền không nhắc tới chuyện gì khác, mỉm cười hỏi: “Em cảm thấy lâu lắm rồi không gặp anh đấy. Anh cũng tới đây xem phim à? Có phải tới để ủng hộ em không?”
Nghe vậy, Hoắc Khải gãi đầu, họ một tiếng rồi cười gượng nói: “Đương nhiên rồi, phim của em thì anh phải ủng hộ chứ. Anh còn định bao hết rạp phim nữa.” Ôn Huyền: “Coi như anh có nghĩa khỉ. Nhưng mà, anh tới một mình à?”
Vừa nói, cô vừa nhìn ngó nghiêng nhìn quanh. Rõ ràng vừa rồi cô nhìn thấy giáo sư Tiều mà nhỉ. Chồng và người theo đuổi, ba người cùng nhau xem phim?
Nếu là lúc trước, chắc chắn Hoắc Khải sẽ không bỏ qua cơ hội xem chung với cô. Nhưng bây giờ, anh ấy lại xua tay: “Không không không, hai người xem đi. Anh xem một mình là được rồi.” Điều bất ngờ là lần này Lục Kiêu không ngăn cản nữa.
Anh thản nhiên nhìn Hoắc Khải đi về phía mình, Nhưng lúc này cô không thấy Giáo 0sư Tiêu đâu nữa.
Hình như Hoắc Khải hơi luống cuống, nhưng chỉ thoáng cái đã biến mất. Sau đó, anh ấy đi về phía cô. Ôn Huyền vừa dứt lời, Hoắc Khải lập tức nói ngay: “Đúng thế, đúng thế. Anh tới một mình.”
Ôn Huyền: “...” Lục Kiêu nhìn đăm đăm vào cố.
Cô dám nói thật luôn!