Trái tim của Hoắc Khải bỗng run lên.
“Giáo sư..c.” Sợ Ôn Huyền và Lục Kiêu biết mình tới đây xem phim với Tiêu Diệc Hàng?
Lúc này, Tiêu Diệc Hàng xoay người lại nhìn Hoắc Khải: “Có phải cậu sợ bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của tôi không? Nếu là thế thì cũng không sao, tôi đi là được.”
Dứt lời, anh ta định xoay người đi. Chuyện đó khiến anh ấy nghĩ tới cụm từ bơ vơ không nơi nương tựa.
Cho nên, có thể là lòng thương hại dấy lên, anh ấy mới tới thăm Tiêu Diệc Hàng, muốn anh ta nhanh chóng khỏi bệnh.
Đợi đến khi Tiêu Diệc Hàng khỏe lại, anh ấy sẽ giải thích về những lời nói đó. Thế nhưng, Tiêu Diệc Hàng vẫn nhầm tưởng, tất cả không đơn giản như những gì Hoắc Khải nghĩ. Bờ môi Hoắc Khải giật giật, anh ấy mở miệng nói.
Không hiểu sao anh ấy bỗng cảm thấy rất khó chịu, không diễn tả được là cảm giác gì. Thấy Tiêu Diệc Hàng như vậy, anh ấy càng thêm... áy náy?
Vừa rồi anh ấy đã sợ hãi điều gì? Nhưng mới đi được hai bước thì Hoắc Khải kéo cánh tay của anh ta lại.
Anh ấy nhíu mày: “Đi gì mà đi! Anh đã đồng ý tới xem phim với tôi rồi, sao lại bỏ dở giữa chừng được!”
Đúng thế, chính anh ấy đã bảo Tiêu Diệc Hàng đi xem phim với mình. Thực ra Hoắc Khải đã hỏi bác sĩ, sau khi mổ xong, chỉ hai, ba ngày là Tiêu Diệc Hàng có thể xuất viện, về nhà rồi bồi bổ dưỡng sức sau. Nhưng anh ta lại ở trong bệnh viện suốt một tuần liền, sau đó mới ra viện.
Trong khoảng thời gian đó, ngày nào Hoắc Khải cũng tới bệnh viện thăm anh ta. Nhưng sau khi đưa Tiêu Diệc Hàng về nhà, tất cả đều trở nên... khó diễn tả.
Anh ta đã khỏe hơn nhiều rồi, dường như Hoắc Khái không còn cái cớ nào để tới thăm anh ta nữa.