Nhưng trước khi tới nhà hàng, Trát Tâyc và nhóm đội viên đã bàn với nhau là sẽ xách đặc sản mà bọn họ mang từ Khả Khả Tây Lý tới thăm hỏi bố mẹ Đội trưởng Lục. Bọn họ nhiệt tình tiếp đón cả nhóm, ngay cả người cán bộ nghiêm túc như ông Lục cũng rất ôn hòa. Lúc nhìn thấy ông Lục, có mấy đội viên ngạc nhiên trố mắt ra. Bọn họ không nhịn được thì thầm với nhau: “Trông bố Đội trưởng giống lãnh đạo từng lên ti vi thật...” “Ha ha, cậu nói tôi mới thấy là giống thật...”
Bà Lục đang pha trà cho bọn họ. Thấy bọn họ thì thầm to nhỏ với nhau, bà không khỏi nở nụ cười, hỏi: “Các cháu đang nói gì với nhau đó?” Nghe bà hỏi vậy, mấy đội viên xấu hổ gãi đầu, nở nụ cười lúng túng: “Không ạ, chúng cháu chỉ cảm thấy bác trai trong quen quen thôi ạ, rất giống một người bọn cháu từng thấy trong hội nghị trên ti vi...” Trát Tây im lặng một lát: “Không có khoảng trăm triệu thì chắc là không mua nổi đâu.”
Nghe câu ấy, có người suýt thì không đứng vững. Bọn họ tới thăm bố mẹ Đội trưởng, còn mang một ít đặc sản từ Khả Khả Tây Lý tới, nhưng chỉ riêng chỗ ở của nhà Đội trưởng đã...
Nhưng mà bọn họ nghĩ nhiều quá rồi. Lúc họ đang bối rối rụt rè, Ôn Huyền và bà Lục đi ra ngoài. “Vị thủ trưởng ấy họ Lục ạ. Họ Lục... hơ...”
Bọn họ thốt ra, nhưng sau đó ai nấy lập tức trợn tròn mắt. Không phải giống, mà trùng họ luôn rồi. Lẽ nào...