Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói với cả đám: “Tôik bảo...”
“Đại ca! Anh không cần nói gì hết, bọn em hiểu mà! Bọn em sẽ coi như không hề có chuyện ngày hôm nay, cũng như chưa từng gặp ai cảc!” Trát Tây vội vàng nói. Không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi. Đúng lúc này, chuông điện thoại của Ôn Huyền vang lên. Cô cúi đầu xem, thấy là tin nhắn của em trai mình.
Ôn Dục: [Chị à, em xin nghỉ hai ngày rồi, sẽ tới dự đám cưới của chị Đọc được tin nhắn ấy, trong lòng Ôn Huyền đan xen trăm mối cảm xúc. Cô hỏi: [Bọn họ thì sao?]
Bọn họ, đương nhiên chính là bố mẹ cô. Nơi này có hoàn cảnh thanh nhã, xa hoa nhưng không kém phần trang trọng. Khoảng hai mươi người ngồi trong một căn phòng rộng lớn. Ôn Huyền đang trò chuyện với Hoắc Khải và Tiểu Tại Quân.
Có lẽ con người vốn là động vật quần cư. Trước kia Ôn Huyền thích ở một mình, nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra lâu lâu mọi người tụ tập một lần như thế này thật sự rất vui vẻ, náo nhiệt và ấm áp.
Tiếc nuối duy nhất của cô là Đội trưởng Cát Trác phải ở lại Khả Khả Tây Lý, Tang Niên thì nhập ngũ, Kim Châu cũng lên đại học rồi... Đời người vội vã, trong thời đại hiện nay, có những người nếu không cố gắng đi gặp thì có thể cả đời này cũng không gặp được. Cô cũng cần tình yêu thương của người nhà.
Ôn Dục nhanh chóng nhắn lại: [Chị, bố bị bệnh phải nằm viện, mẹ đi trông bố nên không tới được, bảo em tới dự đám cưới của chị] Đọc được tin nhắn ấy, nói thật thì Ôn Huyền không khỏi thở phào một hơi.
Ngoài việc gửi tiền, từ lâu giữa cô và bọn họ chẳng liên lạc gì với nhau cả.
Nhưng không biết nghĩ tới điều gì, cô lại hỏi: [Sao ông ấy lại phải nằm viện?]
Đối với người đàn ông đó, tuy rằng đã sinh ra cô, nhưng cô lại chẳng muốn gọi bằng cách xưng hô ấy. Dù sao, những vết thương mà ông ta gây ra cho cô sẽ đi theo cô suốt cả cuộc đời.
Cô chỉ không nhịn được hỏi thế thôi.
Sau khi gửi tin nhắn ấy đi, Ôn Dục im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới nói: [Ông ấy lại hút. Mẹ giấu giếm cho ông ấy, chính em đã đi tố giác.] Vậy nên, nói chính xác hơn thì hiện tại bổ cậu đang bị ép phải cứu chữa. Nghe vậy, Ôn Huyền không nói gì nữa.