Khắp người anh tản ra sát khí, như mộtk thanh đao được rút ra khỏi vỏ, chuẩn bị đi giết người. Cá Ôn Huyền và Tại Quân đều bị bắt. Cuối cùng, anh lôi Kim Phạm lên, túm cổ áo hắn ta nhét vào trong một chiếc xe.
“Bọn chúng không được đi theo, chỉ một mình mày thôi!” Kim Phạm ra điều kiện. Hắn ta liếc nhìn cái còng trên tay mình, ý đã rõ ràng lắm rồi.
Lục Kiêu hít sâu một hơi. Anh cắn chặt răng, quai hàm căng cứng. Lục Kiêu đồng ý ngay với yêu cầu của hắn ta.
Nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt của những cảnh sát khác đều rất khó coi. Tên này gây ra vụ bắt cóc, đã cấu thành tội nặng rồi. Lục Kiêu không cho cảnh sát đi theo, nhưng vẫn nói với đội trưởng đội cảnh sát: “Tôi đưa hẳn đi trước. Hắn bắt cóc vợ và em gái tôi. Vợ tôi đang mang thai, trong bụng có hai đứa bé.”
Nghe anh nói hết, đội trưởng đội cảnh sát sững người, các dây thần kinh trong đầu căng như dây đàn. Anh chậm rãi nhìn sang Kim Phạm.c Hắn ta đang bị cảnh sát áp tải, nhưng lại nhìn anh và nở nụ cười thâm sâu.
Nhưng hắn ta chẳng cười được lâu. Lục Kiêu xông atới, nện một đấm như trời giáng vào mặt hắn ta: “Mẹ kiếp, thằng chó chết!” Nhưng dù là thế, bọn họ cũng sẽ không để mặc chuyện này, mà dùng hệ thống camera giao thông để theo dõi tuyến đường của bọn họ, đồng thời suy đoán khu vực đang giam giữ con tin. Sau đó, bọn họ sẽ cử đặc công hành động.
Lục Kiêu lao vùn vụt trên đường. Lúc này anh chẳng nghĩ được điều gì nữa, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Ôn Huyền. Anh lo lắng, thậm chí là sợ hãi, sợ cô bị thương, sợ cô hoảng sợ.