Lục Kiêu không dè chừng gì nữa. Anh điều chỉnh góc độ xe và đụng vào một lần nữa. “R1ầm” một tiếng, xe của Kim Phạm bị đầm lộn nhào.
Lần này, hắn ta bị kẹt trong xe. Lúc này, hắn ta thở hổn hển, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lục Kiêu, hắn không hề hoảng loạn, ngược lại còn nhếch môi cười ra tiếng.
“Thì ra mày đã đoán được rồi. Nhưng đúng là tao làm thì đã sao?” Hắn ta liếm môi, cười một cách suồng sã và ngạo mạn.
Kim Phạm vừa dứt lời, Lục Kiêu lập tức giảng một cú đấm vào mặt của hắn ta, khiến hắn ta kêu lên, vị tanh của máu lan tỏa khắp khoang miệng. Lục Kiêu còng tay hắn ta lại.
Cuối cùng, có vẻ như đã cười đủ, Kim Phạm dí lưỡi vào phần quai hàm đau nhức, nhìn Lục Kiêu rồi vừa thở vừa hỏi: “Sao mày không hỏi vì sao tao cười?”
Đôi mắt Lục Kiêu lạnh như băng sương: “Tao chỉ thấy hứng thú với chuyện này vào tù thôi.” Kim Phạm lại cười. Hắn ta nhìn Lục Kiêu, âm u nói: “Vậy sao? Nhưng tao lại rất hứng thú với sự lựa chọn tiếp theo của mày đấy, Đội trưởng Lục.”
Nghe những lời ấy, vẻ mặt của Lục Kiêu càng thêm lạnh lùng. Hắn ta nói những lời đó là có ý gì?
Không bao lâu sau, Lục Kiêu đã biết đáp án. Khi cảnh sát chuẩn bị áp tải Kim Phạm lên xe, Lục Kiêu đột nhiên nhận được một cú điện thoại.
Anh nhìn Kim Phạm bị đưa lên xe. Cùng lúc đó, bên tai anh vang lên giọng nói sốt ruột của người ở đầu bên kia điện thoại. Những lời nói ấy khiến cả người anh cứng đờ lại, con người cũng co rụt vào.
Vệ sĩ trong điện thoại nói: “Cậu Lục, đã xảy ra chuyện rồi! Trên đường trở về, chúng tôi bị tập kích, vợ và em gái cậu bị bắt đi...”
Nghe những lời đó, Lục Kiêu chỉ cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung.