Lục Kiêu lấn làn đường, cuối cùng đi song song với chiếc xe màu đen kia.
Anh hạ kính xe xuống, cầm súncg chĩa thẳng vào người đang lái xe, lạnh lùng nói: “Dừng xe vào ven đường!” Đúng lúc này, Kim Phạm và tài xế nhìn nhau qua gương chiếu hậu.
Một lát sau, khi chiếc xe chuẩn bị đỗ vào ven đường, tài xế đột nhiên đạp mạnh chân ga, lao vụt về phía trước.
“Rầm!” Nếu anh đoán không nhầm thì Kim Phạm đang ở tronga chiếc xe này. Lục Kiêu vừa dứt lời, cửa kính xe từ từ hạ xuống. Ở ghế sau có một người đàn ông với mái tóc ngắn màu đen.
Hắn ta ngồi đó, nhìn thẳng về phía trước, khóe môi khẽ nhếch lên. Trên khuôn mặt cao ngạo của hắn ta hiện lên nét tàn nhẫn.
Nhìn thấy hắn ta, ánh mắt của Lục Kiêu càng thêm lạnh lùng. Là hắn ta! Cho dù có thay đổi màu tóc, anh vẫn nhận ra hắn ta chính là “bạn trai” của Nguyễn Nhất Nhất lúc ở Khả Khả Tây Lý. Sau khi cẩn thận điều tra thân phận của hắn ta, anh mới biết hắn ta chẳng phải bạn trai của Nguyễn Nhất Nhất, mà là em trai cùng cha khác mẹ, năm nay hai mươi lăm tuổi. Ngay từ lúc xuất phát, Lục Kiêu đã nói biển số xe cho đội cảnh sát giao thông, giám sát tuyến đường của chúng.
Mặc dù Kim Phạm chưa làm ra chuyện gì thực sự nguy hiểm, nhưng hắn ta làm giả thân phận xuất hiện ở đây, đã cấu thành tội nhập cảnh trái phép.
Kim Phạm ngồi trong xe, hắn ta nhếch môi lên, dáng vẻ lười biếng, hai tay giơ lên đầu tỏ ý đầu hàng. Lục Kiêu rủa thầm một tiếng. Anh vòng xe qua, đạp chân ga lao vọt lên.
Anh đạp chân ga hết cỡ, đuổi theo hết tốc lực, đồng thời giơ súng hô to: “Mau dùng xe, nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Vừa nói, anh vừa nhắm vào cánh tay của tài xế. Bọn chúng vẫn xông thẳng về phía trước... “Pång!” Kèm theo tiếng súng nổ, cổ tay của tài xế bị bắn trúng. Hắn hét lên một tiếng, chiếc xe lắc lư loạn xạ.
“Thằng vô dụng!”
Trong xe, có người cắn răng, đẩy tài xế ra rồi nhảy lên hàng ghế trước, thành thạo điều khiển chiếc xe.