Nói xong câu ấy, chiếc máy nghe trộm bị anh bóp nát, động tác c1ực kỳ chậm chạp.
Câu nói cuối cùng của Lục Kiêu cũng truyền tới nơi nào đó qua máy nghe trộm, rõ ràng từng chữ một. Lục Kiêu quan sát mọi thứ xung quanh. Khi mộ0t kẻ có âm mưu, rất nhiều khi kẻ ấy sẽ ẩn núp ở một nơi kín đáo gần đó quan sát mọi chuyện, đó chính là bản tính của con người.
Khi anh chú ý tới một chiếc xe con màu đen, đúng lúc người trong chiếc xe đó đóng cửa kính xe, sau đó lái xe đi mất. Vẻ mặt của Lục Kiêu trở nên nghiêm túc. Anh đi tới chỗ để xe của mình, đồng thời nói với Thẩm Mộc: “Cậu mau đưa cô ấy về đi, đừng để cô ấy ở bên ngoài nữa.”
Thẩm Mộc liếc nhìn chiếc xe màu đen vừa lái đi, vội vàng nói: “Cậu định làm gì?” Thế nhưng, anh không đưa cô và Lý Tại Quân về, mà bảo vệ sĩ đưa bọn họ về.
Lục Kiêu đuổi theo chiếc xe kia một mình như vậy sẽ rất nguy hiểm. Nhờ những kẻ đó có súng thì phải làm sao?
Thẩm Mộc gọi một số người tới, định đi trợ giúp Lục Kiêu, “Cứ để tôi, tôi sẽ xử lý.”
Dứt lời, Lục Kiêu lập tức lên xe, anh vừa đuổi theo chiếc xe kia vừa nhớ kỹ biển số của nó.
Thẩm Mộc lên tầng trên tìm Ôn Huyền, bảo cô đi về trước. Bây giờ mỗi khi cô ra ngoài thì đều được bảo vệ kín kẽ, vô cùng an toàn, vậy nên có chỉ lo rằng Lục Kiêu sẽ xảy ra chuyện
Chiếc xe lăn bánh trên đường. Lý Tại Quân ngồi trên ghế sau với Ôn Huyền. Cô nàng cầm tay Ôn Huyền, lo âu hỏi: “Chị dâu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh em và Thẩm Mộc đi đâu rồi?”
Nghe cô ấy hỏi, tâm trạng của Ôn Huyền hơi phức tạp, bởi vì chính cô cũng không biết. Thế nhưng, cô vẫn vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Lý Tại Quân, trấn an cô ấy: “Đừng lo, không sao đâu. Bây giờ chúng ta về khách sạn chờ bọn họ.”