Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 732: Thời khắc trí mạng (1)



Nghe cô hỏi, Thẩm Mộc lắc đầu: “Chị dâu, không sao đâu, tất cả đều ổn. Cô cứ ở trên tầng là được, tôi hỏi bâng quơ thế thô1i.”

Thẩm Mộc an ủi Ôn Huyền, bảo cô quay về chỗ ngồi. Thể thì chiếc bánh này là của ai gửi tới?

Anh ấy nhìn Lục Kiêu, bỗng cảnh giác hẳn lên. Lục Kiêu còn cẩ2n thận hơn. Anh tới gần hộp bánh kem, cúi đầu nghiêm túc nghe thử. “Các, các anh làm gì vậy... Chẳng lẽ đây không phải ch0iếc bánh kem bình thường ư?”
Lục Kiêu: “...”

Quả thực lúc đầu anh cũng từng nghi ngờ như vậy. Thời điểm này, anh nhạy cảm với tất cả mọi thứ xung quanh. Sau khi ký nhận hàng, nhân viên giao thức ăn rời đi. Thẩm Mộc vẫn đang ăn bánh. Bất kể là ai tặng bánh thì bây giờ anh cũng đã bóc ra để “kiểm tra” rồi, vậy nên cứ giữ lại từ từ ăn thôi.
Lúc này, nhân viên ship thức ăn mới thở phào nhẹ nhõm: “Dọa tôi sợ hết hồn. Các anh làm căng quá, tôi cứ tưởng là bom cơ.”

Nói xong, anh ta còn lau mồ hôi trên trán.
Lục Kiêu cầm cặp cô dâu chú rể tí hon trên chiếc bánh lên.

Chúng được làm rất tinh xảo, bên dưới còn có một cái bệ. Lục Kiêu xoay cái bệ ấy, tiếng nhạc phát ra, là bài “Hành khúc đám cưới”.
Thể là nhân viên giao thức ăn đành phải mang hộp bánh ra ngoài trước. Khắp người anh ta lạnh toát, như thể thử anh ta đang cầm không phải là một chiếc bánh kem, mà là một quả bom.

“Sao bây giờ? Có cần liên lạc với đội phòng chống bạo động không?” Thẩm Mộc lo lắng hỏi. Lục Kiêu lắc đầu: “Không phải bom. Trong hộp không có tiếng gì cả.”
Nhân viên giao thức ăn hoảng sợ vì hành động của bọn họ, ấp ủng hỏi.

Lục Kiêu không trả lời, chỉ bảo anh ta mang hộp bánh kem ra ngoài.
Mặc dù Ôn Huyền nghe lời ngồi ở đó, nhưng tâm trạng2 lại thấp thỏm không yên. Cô đoán nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nếu không thì Thẩm Mộc đã chẳng lên đây hỏi như v7ậy.

Lúc quay về bên cạnh Lục Kiêu, Thẩm Mộc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng. ở tầng trên không có người đặt bánh kem7.
Cặp cô dâu chú rể tí hon ấy nằm trong lòng bàn tay Lục Kiêu, chậm rãi xoay tròn trên bệ, còn phát ra tiếng nhạc. Nhìn cảnh tượng ấy, không hiểu sao Thẩm Mộc lại thấy hơi rùng rợn.

“Cậu nghĩ sao?” Thẩm Mộc hỏi.

Lục Kiêu không nói gì. Cảm xúc trong mắt anh không thay đổi, nhưng giây tiếp theo, cặp đôi cô dâu chú rể ấy bị anh tách làm hai nửa.