“Ngoan, đợi lát nữa rồi đi. Bây giờ bọn họ cần một không gian riêng.”
hiện trường7 có rất nhiều người. Hiện tại, cảnh sát đã đi bắt kẻ tình nghi. Môi anh đặt lên môi cô.
Anh hôn bờ môi mềm mại của cô, dịu dàng, quyến luyến và thành kính, dường như đang hôn bảo vật quý giá nhất trên đời.
“Ôn Huyền...” “Hử?” Giọng cô vẫn còn nghèn nghẹn. Bất kể sống chết thế nào, anh cũng ở bên cô.
Rốt cuộc anh phải yêu mẹ con cô đến mức nào thì mới có thể đưa ra được quyết định ấy đây? Chẳng qua, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, cô vẫn hy vọng anh đừng ở lại.
Nhưng cả hai đều biết, tình yêu của bọn họ đã khắc vào cốt tủy, không ai có thể rời bỏ người còn lại được. Nhưng lúc này, không ai đi quấy rầy Ôn Huyền và Lục Kiêu. 7Bọn họ đứng đó ôm nhau. Ôn Huyền vùi mặt mình vào lồng ngực của anh, hai tay ôm chặt lấy anh. Lục Kiêu cũng ôm cô. Hai người họ tu2y hai mà một thân mật đến mức không thể chia cắt.
Sống sót sau vụ việc kinh khủng này, bọn họ sẽ có cảm giác gì đây? Ôn Hu0yền không biết Lục Kiêu nghĩ gì, nhưng cô thì đã thở phào một hơi, đồng thời càng yêu anh hơn.
Bởi vì cô yêu anh, nên không muốn anh gặp bất trắc. Khi Lục Kiêu lựa chọn ở lại, trong lòng cô không chỉ đau khổ, mà còn yêu anh sâu đậm hơn. “Em chính là em... Trên thế giới này chỉ có một người duy nhất là em, chỉ có một người là vợ của anh...”
Trên trái đất có mấy tỷ người, nhưng nhiều người đến mấy mà thiếu đi cô thì anh cũng sẽ mất đi trụ cột tinh thần của mình, trở nên mê mang, không biết làm thế nào.
Có thể đến lúc đó, dù đi trên một con phố tấp nập, anh vẫn sẽ chìm vào nỗi cô đơn vô tận, cảm thấy bản thân như một con người bơ vơ không nhà để về, một u hồn phiêu bạt không chốn an thân.
Hốc mắt Ôn Huyền lại ươn ướt.