Không biết nhìn thấy điều gì, người anh ấy run lên một lúc lâu.
Lúc bỏ kính viễn vọng xuống, anh cúi đầu xuốn2g, đôi mắt đỏ lên, nhưng khóe môi lại khẽ cong, giơ tay lau khóe mắt ươn ướt. Trong sự ngạc nhiên, xen lẫn đôi chút chờ7 mong của đội trưởng đội cảnh sát, Thẩm Mộc mắng thầm một câu: “Mẹ kiếp, không hổ là anh em của thằng này!” (D Đội trưởng đội c7ảnh sát vội vàng cầm kính viễn vọng lên xe, kết quả lại nhìn thấy... hai người đang ôm chặt lấy nhau.
Mấy phút trước đó2, Ôn Huyền vẫn luôn chờ vụ nổ khủng khiếp ấy xảy ra. Cô cầm chặt áo Lục Kiêu, tựa vào vai anh, thậm chí còn nín thở.
Cu0ối cùng, cô nghe thấy Lục Kiêu gọi tên mình. Không nổ sao? Anh cắt đúng dây thật sao? Trái tim Ôn Huyền rung lên. Cô thực sự không thể tin được điều đang xảy ra, thậm chí còn không dám nói ra khỏi miệng.
Lúc này, trái tim cô bắt đầu đập thình thịch.
Lục Kiêu cúi đầu kiểm tra bom, cuối cùng nở nụ cười. Anh rất ít cười, lúc nào cũng mặt lạnh như tiền. Nhưng lúc này, khi nhìn về phía Ôn Huyền, anh lại cười rất tươi.
“Xem ra Thượng đế vẫn phù hộ chúng ta rồi.”
Ôn Huyền ôm miệng, nước mắt lại lăn dài. Giờ khắc này, sự im lặng chiến thắng mọi lời nói.
*
Cảnh sát xuất hiện tấp nập, phòng ngừa những phần tử bạo động tới mang chiếc áo gắn bom đi.