Lục Kiêu đã từ bỏ khoảng thời gian cuối cùng để rời đi. C1ô biết, đến lúc này, đã không kịp nữa rồi.
Chỉ còn một phút cuối cùng. Ôn Huyền rưng rưng lệ, cắn chặt môi nhìn anh,
Lục Kiêu liếc nhìn sợi dây màu vàng xen lẫn sợi dây màu đỏ và màu xanh, chậm rãi nói: “Ở đây có ba sợi dây, anh không chắc rốt cuộc sợi nào là sợi kích nổ. Anh lựa chọn sợi này, nếu không nổ thì tất cả đều kết thúc, còn nếu nổ... Anh sẽ luôn ở bên em và con.”
Ôn Huyền vẫn tiếp tục rơi lệ. Cô đau đớn lắc đầu: “Lục Kiêu, anh không chỉ là chồng em, mà còn là con trai của bố mẹ anh, là một người đội trưởng. Trên người anh còn có rất nhiều trách nhiệm...” Đôi mắt Lục Kiêu cũng ửng đỏ. Anh nhìn cô, khóe môi cong lên, có vẻ rất bất đắc dĩ, và cũng rất mệt mỏi, khàn giọng nói: “Ôn Huyền, anh mệt rồi, để anh ích kỷ một lần đi.”
“Ôn Huyền, anh không thể bỏ lại em và con.”
Ôn Huyền cúi đầu, nước mắt lại tuôn ra ồ ạt. Trái tim cô đau quằn quại, như sắp vỡ tan ra. Xin lỗi, anh yêu em.
Phần bụng của Ôn Huyền động đậy, cô nắm chặt áo anh.
Lúc chỉ còn ba giây, Lục Kiêu dứt khoát cắt đứt sợi dây kia... Thật sự rất đau, rất đau,
Cô không thể hiểu nổi, vì sao ông trời lại đối xử với bọn họ như thế.
Tàn nhẫn với cô thì cũng thôi đi. Nhưng Lục Kiêu tốt như vậy, làm bao nhiêu chuyện tốt, không ngừng cống hiến hết mình, vì sao một người luôn phấn đấu ở tuyến đầu lại phải trải qua nhiều khó khăn trắc trở đến thế? “Rầm!”
Một tiếng vang lớn vọng tới, khiến tất cả mọi người giật mình.
Thẩm Mộc và tất cả cảnh sát đồng loạt nhìn về phía sau, thấy một chiếc xe đụng thẳng vào đuôi xe của bọn họ.
Nhóm cảnh sát chạy tới. Chiếc xe ấy mở ra, một bóng người chật vật bò ra ngoài.