Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 742: Sống hay chết cũng không thể chia rẽ chúng ta (1)



Nói đến câu cuối cùng, cô không nhịn được gào lên.

Anh mà không đi thì sẽ không kịp mất. Cô không muốn anh xảy ra chuyện, thật sự không muốn, 1và cũng không thể chịu đựng nổi.

Nhưng sau khi cô nói xong, rốt cuộc Lục Kiêu cũng mở miệng. Môi anh giật giật, nói: “Ôn Huyền, em đừng nói n2ữa. Anh không đi đâu.” Chiếc xe ở phía xa xa chạy tới, người trong xe nhìn thấy Lý Tại Quân là lập tức dừng xe lại. Nhìn thấy cô gái ngồi trên mặt đất khóc nức nở, Thẩm Mộc vội vàng lao xuống xe.

“Tiểu Quân, Tiểu Quân!”

Nghe thấy giọng anh, Lý Tại Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt cô đỏ bừng và sưng húp, ngập tràn sự tuyệt vọng đau đớn.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi? Em có sao không? Bọn họ đâu?”

Thẩm Mộc biết cô và Ôn Huyền đều bị bắt đi, sau đó Lục Kiêu đi tìm.

Hai người họ đâu rồi?
2Đó là cảnh tượng mà cô không muốn nhìn thấy, cũng không thể chấp nhận nổi.

Nhưng cô không dám động đậy nữa, bởi vì như thể rất dễ xảy ra chuy0ện sớm hơn.

***
Nghe thấy câu hỏi của anh, cảm xúc của Lý Tại Quân càng mất khống chế. Tiếng nghẹn ngào nức nở biển thành tiếng khóc vỡ òa. Cô túm chặt áo Thẩm Mộc, vừa khóc vừa lắc đầu nói: “Không kịp nữa rồi, không kịp nữa rồi. Anh ấy vẫn đang ở chỗ chị dâu...”

Tiếng khóc của cô đứt quãng, giọng nói nghẹn ngào không rõ ràng.

Nhưng nghe thấy những lời ấy, Thẩm Mộc vô cùng chấn động, đôi mắt mở thật to.
Anh quỳ một chân xuống, giáng một đấm thật mạnh lên mặt đất, khóe mắt như muốn toác cả ra.

Cho dù thế nào, anh cũng phải bắt được kẻ cầm đầu, làm hắn chết không có chỗ chôn!!