Hắn ta thay đổi sắc mặt. Lục Kiêu đeo kính đo nhiệt lên, cho dù cách một bức tường cũng có thể nhìn xem có sinh vật sống hay không. Anh trông thấy một luồng sóng hình người màu đỏ đang cựa quậy.
Nhưng khi đi theo định vị tới cửa một căn phòng, Lục Kiêu dùng chân lại. Thông qua kính đo nhiệt, anh nhìn thấy một người đang ngồi bên trong.
Lục Kiêu nhíu mày, chuẩn bị sẵn sàng rồi xông tới phá tung cửa. Cửa vừa mở ra, hình ảnh một căn phòng tồi tàn đập vào mắt. Đợi chuyện này lắng xuống, hắn ta sẽ nhận lúc chưa ai phát hiện để lén lút trốn đi.
Mặc dù không cùng một mẹ sinh ra, nhưng sự nhẫn tâm của Nguyễn Nhất Nhất vẫn nằm ngoài sự tưởng tượng của Kim Phạm. Nhóm của Lục Kiêu bắt được kẻ thể thân mà Kim Phạm dùng để che mắt, nhưng không dễ dàng như những gì hắn ta nghĩ. Từ ảnh chụp mà cảnh sát gửi tới, Lục Kiêu nhận ra người bị bắt không phải là hắn ta.
Chỉ nhìn vóc dáng của tên này là trong lòng anh đã có kết luận rồi. Nguyễn Nhất Nhất cầm súng chĩa thẳng vào đầu hắn ta, nở1 nụ cười âm trầm: “Mày chết chắc rồi!”
Dứt lời, cô ta bỗng cầm súng đánh vào gáy Kim Phạm. Mọi thứ trước mắt tối sầm lại, Kim Phạm ng2ất xỉu tại chỗ. Một người đàn ông chỉ mặc quần đùi đang chật vật ngồi trên ghế, cả người bị trói chặt. Trên đầu hắn ta trùm một chiếc túi đen. Nghe thấy tiếng người xông vào, hắn ta run lên, phát ra tiếng “dư”, không biết là vì sợ hãi, hay là đang cầu cứu.
Cửa sổ không đóng, gió lùa vào liên tục. Anh sai người giám định DNA, kết quả không nằm ngoài dự đoán. Dựa vào một vài tin tức ngầm, Lục Kiêu và Thẩm Mộc tìm được tung tích của Kim Phạm, sau đó tới căn biệt thự ở ngoại thành mà hắn ta đang ẩn núp. Cuối cùng, lần theo dấu vết để lại, bọn họ tìm tới một khách sạn lụp xụp cũ nát.
Nhưng có một chuyện khiến người ta phải cảnh giác. Thông qua hệ thống vệ tinh, mọi người phát hiện ra nơi này không ngừng phát ra tín hiệu điện thoại của Kim Phạm, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Anh đi tới trước mặt người kia, giật chiếc túi đen trên đầu hắn ta xuống.