Đối với hắn ta, đó không phải là chị mình, mà là một người phụ nữ biến thái, vôk tình, máu lạnh!
Lúc này mới là thời khắc then chốt nhất, Đến khi lôi lên, Kim Phạm bầm dập mặt mày, phần trán tím bầm, hai dòng máu đỏ tươi chảy ra từ mũi.
Lúc này hắn ta chẳng còn sức mà giãy giụa nữa, chỉ có thể thở hổn hển.
Lục Kiêu lột băng dính ra cho hắn ta. Sau khi cái túi trùm đầu bị giật xuống, nhìn thấy người xuất hiện trướcc mắt mình, Kim Phạm mở to đôi mắt, trái tim như muốn ngừng đập.
Quả nhiên, sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Giây tiếp theo, cùng với ánh mắt ahung tợn sắc bén, một quả đấm xẹt qua không khí, giảng thẳng vào mặt của hắn ta. “Rầm!”.
Cả người cả ghế bị đánh bay đi, quăng thẳng xuống mặt đất. Hắn ta đau đớn nằm trên mặt đất, muốn gào thét lên, nhưng miệng hắn lại bị dán chặt, chỉ có thể rên rỉ trong đau đớn. Lồng ngực Lục Kiêu hơi phập phồng. Anh đi tới trước mặt Kim Phạm, cúi người cởi trói cho hắn ta. Nhưng đó chẳng phải chuyện hay ho gì, bởi vì Lục Kiêu trực tiếp bóp cổ hắn ta, quăng cả người hắn ta vào vách tường. Kim Phạm đau đến mức có người lại. Lúc này, hắn ta chẳng thể đi đâu được. Hắn ta bò lên định chạy trốn, nhưng vừa nhổm dậy thì lại bị một cái chân đá nằm bẹp xuống. Cú đá ấy suýt làm hắn ta hộc máu...
Lục Kiêu giẫm chân lên lưng Kim Phạm, cúi người thô bạo túm tóc hắn ta, giọng nói lạnh như băng: “Mày yên tâm, kể từ giờ trở đi, tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là sống không bằng chết!”
Dứt lời, anh đập thẳng mặt hắn ta xuống đất. Nhưng lúc này, đích thân ông Lục ra mặt.
Ông yêu cầu công khai chuyện của Kim Phạm, đồng thời phê phán gay gắt.