Cả người ăn Dục hơi cứng ngắc. Cậu chậm rãi giơ tay lên sờ vào đầu1 mình. Nhìn theo bóng cô gái ấy, đôi mắt trong vắt của cậu dần trở nên sâu xa.
Lúc Ôn Dục đưa cái hộp này cho Ôn Huyền, cô h2ơi sững người. Nhất là khi mở hộp ra, nhìn thấy thứ trong đó, gần như ngay tức khắc, cô đoán được là do ai tặng. Lúc ở Philippines, cô ta đã t2ặng cô một quả cầu thủy tinh, nhưng đã bị cô vứt đi.
Ôn Dục ôn hòa nói: “Chị ấy đi rồi, còn bảo êm chuyển lời tới chị.” “Chu0yển lời gì?” Ôn Huyền ngừng thở trong giây lát. “Chị ấy nói chị ấy về Hồng Kông, chúc chị sống hạnh phúc với anh rể” Ôn Dục nói. Ôn Huyền: “...” Chuyện gì thế này? Nghe không giống những lời mà Nguyễn Nhất Nhất có thể nói ra được gì cả.
Cô ta và em trai cô ta đều không phải người tốt lành gì. Ôn Huyền nhíu mày, đưa quả cầu thủy tinh cá voi cho em trai mình: “Vứt đi cho chị, chị không thân quen gì với cô ta hết.”
Dứt lời, cô lại chậm rãi bổ sung thêm: “Ôn Dục, em không nên nói chuyện với cô ta.” Nghe vậy, Ôn Dục hơi sửng sốt, trong mắt cũng hiện lên nét phức tạp. Ôn Huyền thở dài một tiếng: “Không phải chị trách em, mà là lo cho em. Người phụ nữ ấy rất nguy hiểm, không phải kiểu người tốt đẹp gì đâu. Cho nên em nhất định phải tránh xa cô ta ra, chị sợ cô ta hại em.”
Nghe vậy, trong mắt Ôn Dục hiện lên một vòng gợn sóng. Thấy cậu như vậy, cô không nói gì nữa, chỉ hy vọng chuyện này sẽ kết thúc như thế. Nguyễn Nhất Nhất đừng tới tìm cô nữa, cũng đừng tới gần những người xung quanh cô. Ôn Dục mang quả cầu thủy tinh cá voi ấy đi. Ôn Huyền mong là cậu ném đi, vứt bỏ mọi thứ có liên quan đến gia tộc của Nguyễn Nhất Nhất. Buổi tối, trước khi ngủ, Ôn Huyền kể lại chuyện này với Lục Kiêu. Nhưng lần này Lục Kiêu không nói gì ngay, mà chỉ im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói cho cô một tin, khiến cô vô cùng ngạc nhiên và khiếp sợ.
Anh thản nhiên nói: “Đảng ra anh không cần nói chuyện này với em, nhưng có lẽ bây giờ cũng không quan trọng nữa. Dù sao cô ta cũng rời khỏi Bắc Kinh rồi.”
Sau đó, anh chậm rãi nói tiếp: “Cô ta chính là người đã bắt Kim Phạm, phát tín hiệu từ điện thoại di động của hắn để anh tìm được hắn.” Nghe vậy, Ôn Huyền nghệt mặt ra. “Họ, họ không phải người một nhà sao?” Cô kinh ngạc hỏi.
Thực ra khi hỏi câu này, trong lòng cô đã dâng lên một suy nghĩ, nhưng vẫn bị cô dằn xuống.