“Đợi đã.” Cô gái kia nói.
Bước chân của Ôn Dục chững lại. Cô gái tóc dài đi tới trư7ớc mặt cậu, mắt nhìn cậu chằm chằm, dường như đang cẩn thận quan sát cậu. Ôn Dục im lặng một lát rồi mím môi: “Tôi chưa thấy chị ấy nhắc tới chị bao giờ.”
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt của Nguyễn Nhất Nhất trở nên sâu xa. “Cậu là em trai của cô ấy, đúng không?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của cô ta lại rất chắc chắn.
Ôn Dục nhìn cô ta. Cậu không thừa nhận, nhưng cũng không phản bác, chỉ thản nhiên nói: “Chị ấy có biết chị tìm chị ấy không?” Câu hỏi này rất đúng trọng tâm. Nếu là bạn tốt của Ôn Huyền thì làm sao Ôn Huyền lại không biết là cô ta tới đây cơ chứ?
Chỉ có người không mời mà tới thì chị cậu mới không biết. Thường thì những người như vậy rất nguy hiểm.
Đôi mắt của Nguyễn Nhất Nhất hơi lấp lóe, nụ cười trên môi như có như không. Cô ta không trả lời cậu, mà là đưa cái hộp nhỏ trong tay mình cho cậu, bình tĩnh nhìn cậu và nói: “Tôi không vào nữa. Cậu chuyển thứ này cho chị cậu giúp tôi.”
Nguyễn Nhất Nhất vẫn đoán ra được, hơn nữa cô ta từng điều tra về gia đình của Ôn Huyền, biết cô có một cậu em trai. Huống chi, cậu em trai này... có đôi nét giống cổ. Ôn Dục nhíu mày: “Trong đó chứa thứ gì? Vì sao chị không tự đưa cho chị ấy?”
“Hỏi nhiều thể làm gì! Nếu cậu không yên tâm thì có thể mở ra xem là cái gì.” Nguyễn Nhất Nhất nói.
Nghe vậy, Ôn Dục hơi do dự, cuối cùng mở ra thật.
“Sao hả? Xác nhận rồi chứ? Mong cậu sẽ đưa nó cho cô ấy, tiện thể nói với cô ấy là tôi chúc cô ấy hạnh phúc, còn tôi thì sắp rời khỏi Bắc Kinh để về Hồng Kông rồi.” Chuyện đó là sự thật. Cho dù lúc trước cô ta muốn phá hoại tình cảm của bọn họ thể nào đi chăng nữa thì sau khi em trai mình làm ra chuyện ấy, cô ta cũng chỉ đành lựa chọn từ bỏ. Bởi vì cô ta biết, tình cảm của bọn họ không giống như những gì cô ta tưởng tượng.
Bọn họ sẵn sàng chết vì đối phương, bất chấp mọi nguy hiểm để được ở bên nhau.
Nguyễn Nhất Nhất biết, sự xuất hiện của cô ta sẽ không phá hỏng được tình cảm của bọn họ, ngược lại còn làm tình cảm ấy trở nên bền chắc hơn.