“Bé ngốc, sợ gì hả... Anh yêu em...”
Cuối cùng, linh hồn ngỗ1 ngược không chịu đi vào khuôn khổ cũng tìm được nơi để trở về, mọc rễ và nảy mầm, ở chỗ cô nhóc đơn thuần bướng bỉnh này.
<2br>Anh hấp thu sự tươi mới của cô, đồng thời nuôi dưỡng có trưởng thành, làm cô càng thêm động lòng người. Dù sao cậu cũng là người bên nhà gái. Bố mẹ đã vắng mặt rồi, nếu thiếu cậu nữa thì chẳng ra làm sao cả. Cậu muốn ở lại đây với Ôn Huyền cho đến khi sức khỏe của cô ổn định lại.
Đến bây giờ cũng sắp tới hạn xin nghỉ rồi.
Ôn Dục ra ngoài lấy bưu kiện, ở đây có một khu vực riêng để chứa bưu kiện. Cậu nhìn mã số trên điện thoại, lấy bưu kiện của chị mình trong tủ ra. Nhưng vừa xoay người lại thì cậu thấy một chiếc xe dừng lại ở ven đường. Tia nắng sau giờ trưa chiếu xuống người cậu thiếu niên sắp mười tám tuổi. Làn da cậu như ngọc, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong veo như mặt hồ.
Trong cái nhìn của bà Lục, Ôn Dục luôn trầm mặc hiểu chuyện như thế, bà cũng rất thích cậu.
Ôn Dục tới dự đám cưới của Ôn Huyền, nhưng biết tin cô gặp chuyện, cậu lập tức xin phép nghỉ học. Trên đời khôn7g có xứng hay không xứng, thử anh muốn là tình yêu và sự phù hợp.
Anh chờ đợi gần ba mươi năm, rốt cuộc cũng gặp được ng7ười mình yêu.
*** Sau khi xuống xe, cô ta bước vào con hẻm, trong tay còn cầm một cái hộp nhỏ.
Ôn Dục vẫn đang nhìn cô ta. Nhưng lúc sắp đi ngang qua, dường như nhận ra điều gì đó, cô ta cũng quay sang nhìn Ôn Dục. Thể là ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Ôn Dục hơi sửng sốt, vội vàng nhìn sang nơi khác.