Thẩm Mộc kéo cổ tay cô lại, đè cô lên tường, cơ thể cao lớn che kín người cô. Cuối cùng, trong tiếng kêu la inh ỏi của Lý Tại Quân, cô bị Thẩm Mộc kiên quyết bể vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Trong căn phòng tắm rộng lớn, không khí ngập tràn hương hoa, ánh sáng mờ ảo mang phần mê ly. Trên bệ rửa mặt có sáp thơm mùi oải hương, cánh hoa hồng đỏ trôi nổi trong bồn tắm. Lý Tại Quần ngâm mình trong bồn tắm, mái tóc ướt sũng, dính vào khuôn mặt xinh đẹp. Đôi mắt to tròn ngập nước của cô nhìn anh, nói mà thở hổn hển.
Ai ngờ sau khi cô nói xong, Thẩm Mộc lại bật cười rồi liếm môi một cái. Anh cất bước đi tới trước mặt cô, cúi xuống giữ lấy cái cắm trắng ngần của cô, đôi mắt sâu thẳm và nóng bỏng, nhìn cô thật kỹ rồi chậm rãi nói: “Ế từ2 đã, anh làm gì đó? Đây không phải lối về trường!” Lý Tại Quân vừa đá chân lung tung vừa nói. “Ai bảo đây không phải lối về trường? Anh0 đã chuẩn bị sẵn cánh hoa hồng trong bồn tắm rồi, đêm nay anh sẽ dạy em học.”
Học cách phục vụ đàn ông. Giọng nói dụ hoặc dỗ dành của người đàn ông vang lên.
“Cứu, cứu mạng...” Lúc quay về bên cạnh cô, anh đặt tay lên áo sơ mi của mình, ngón tay thon dài chậm rãi cởi cúc áo, trầm giọng nói: “Gọi ai cũng vô dụng thôi, kể cả anh em cũng vậy. Cậu ấy đã thừa nhận chuyện em là người của anh rồi.”
“Không, anh em sẽ không cho anh làm thế đâu... Anh ấy sẽ xử đẹp anh.” Khóe môi Thẩm Mộc nhếch lên, tạo thành một nụ cười đùa cợt, như thể đang cười nhạo cô không biết lượng sức.
Anh đè cô lên tường, giơ một tay lên để tách tay cô ra khỏi khung cửa. Trên bức tường màu trắng in bóng quần áo rơi xuống đất.
Cô gái vẫn giãy giụa, nhưng không có hiệu quả gì cả. Trong tiếng la hét, cô bị anh bế vào bồn tắm ấm áp. Sau đó, anh xoay người đóng cửa, khóa cửa lại cái “tạch”.