Ôn Huyền ngơ ngác nhìn chồng mình.
Lục kKiêu thì liếc mắt nhìn Lý Tại Quân, sau đó lại nhìn Thẩm Mộc. Anh lạnh nhạt nói: “Sao? Cậu muốn hỏi gì hả?” Thẩm Mộc ccười gượng: “Không, tôi có định hỏi gì...”.
“Anh ấy hỏi bao giờ anh đi.” Không đợi Thẩm Mộc nói xong, Lý Tại Quân lại vaạch mặt anh ấy.
Lúc này, bầu không khí hoàn toàn im ắng, kim mà rơi xuống đất thì cũng có thể nghe thấy được mất. Nghe cô nói vậy, dù có xấu hổ hay không thì Thẩm Mộc vẫn thở phào một hơi. Giây tiếp theo, anh lại nghe thấy Lục Kiêu nói: “Tiểu Quân đi về với anh.” Lý Tại Quân đứng bật dậy, nhìn Thẩm Mộc rồi cuống quýt nói: “À... Vâng...”
Thẩm Mộc rất bất đắc dĩ, anh đi tới cầm cổ tay cô: “Anh sẽ đưa em về trường. Muộn lắm rồi, để anh chị em về trước đi.”
Ôn Huyền thừa biết Lục Kiêu đang nghĩ gì. Cô cầm chặt tay Lục Kiêu, lôi anh ra khỏi nhà Thẩm Mộc. “Chúng tôi đi trước nhé, Tiểu Quân phải làm phiền anh rồi.” Ôn Huyền cười nói một câu rồi đóng cửa lại. Sắc mặt của Lục Kiêu vẫn rất nghiêm túc. Anh khẽ mím môi, không biết là đang lo lắng hay gì. Ôn Huyền khẽ thở dài một tiếng: “Kệ bọn họ đi. Em ấy lớn thế rồi mà anh còn quản.” Lục Kiêu im lặng một lát rồi mới nói: “Nhỡ bọn họ có gì với nhau thì sao?” Một người anh thẳng tính và cố chấp lên tiếng hỏi. Nghe vậy, trong đầu Ôn Huyền lập tức hiện lên câu nói của Thẩm Mộc lúc cô nghe điện thoại của Lý Tại Quân. [Sao em không nghe máy vậy hả? Có phải em ngủ xong rồi là không muốn chịu trách nhiệm không?]
Sắc mặt cô trở nên kỳ lạ.
Mặc dù hôm nay Thẩm Mộc chuẩn bị nào là bữa tối ánh nến, nào là canh rùa, trông thì có vẻ rất chủ động, nhưng nghe câu nói ở trong điện thoại lúc trước thì rõ ràng là... Tiểu Tại Quận mới là người chủ động trước.