Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 753: Đền bù cho anh (2)



“Em nói đấy nhé?” Thẩm Mộc nhìn Lý Tại Quân, nói từng chữ một.

“Em không nói lại lần hai đầu, nếu anh không nghe thấy...”

“Đêm na1y chúng ta thử một lần nữa.” Vừa nói, cô vừa đẩy anh ra.

Thẩm Mộc bỗng ôm lấy0 eo cô, cúi đầu cắn vào môi cô, khẽ cười nói: “Bọn họ sẽ đi thôi mà, đúng không?”

“Vậy em cũng...”
Thẩm Mộc nhỏ giọng nói thẳng. Lý Tại Quân lập tức trợn tròn mắt.

Anh, anh nói gì cơ? Thẩm Mộc cúi n2gười xuống, hai tay chống vào chiếc bàn đằng sau eo cô, vây kín cô trong không gian nhỏ hẹp mà mình tạo ra, hơi thở ấm áp cũng phà rõ vào tai cô7. Trong giọng nói khàn khàn của anh mang theo sự dụ hoặc: “Anh chờ lâu lắm rồi, thử một lần nữa đi. Em sẽ thích cảm giác anh lấp đầy em cho mà x7em.”

Đến khi hiểu ra ý anh, khuôn mặt của Lý Tại Quân đỏ như bị lửa thiêu.
“Ừ, em cứ mơ đi.”

Thẩm Mộc bình tĩnh đưa ra lời phán quyết.

Lý Tại Quân: “...”
Đợi đến khi Thẩm Mộc làm bít tết và bung canh ra, Ôn Huyền lập tức thèm chảy nước miếng.

“Canh gì vậy? Thơm quá.”

Theo bản năng, cô mở miệng hỏi. Thẩm Mộc im lặng một lát rồi mở miệng nói: “Canh rùa.”
Anh sờ mũi, không nói gì cả. Uống thứ này phải gọi là cực bổ.

Còn bố chỗ nào thì còn cần phải nói nữa sao?

Lý Tại Quân không hiểu bọn họ đang nói gì, trong mắt hiện rõ nét mù mịt. Cô nói với Thẩm Mộc: “Cái món canh rùa này ngon đó, em không ngờ là anh biết nấu canh đấy.”
“Anh...”

Cô cắn răng, hơi thở trở nên hỗn loạ2n.

“Em không hiểu anh đang nói gì hết. Em muốn ra ngoài, anh tránh ra.”
Cái gì?

Ai là rùa?

Tổng Giám đốc Thẩm bị tổn thương thật rồi.

Bữa cơm này diễn ra quá vội vàng, dù sao Thẩm Mộc cũng chỉ đợi đến lúc ăn cơm xong nữa thôi.

Chắc Lục Kiêu không định ở lỳ đây đâu nhỉ?