Sau khi vào nhà, Lục Kiêu nhìn thấy ánh đèn mờ ảo, cùng với bữa tố1i dưới ánh nến lãng mạn nên thơ, anh không khỏi im lặng một lát. Thẩm Mộc cũng vào nhà, tự nhiên lại thấy nơi nào đó nong nóng, v2ội vàng quay mặt đi, giơ tay bắt những sợi tóc đen sau gáy, có vẻ khá ngại ngùng. Ôn Huyền mở to mắt nhìn hình ảnh này, sau đó lạ7i nhìn Thẩm Mộc và Lục Kiêu. Cuối cùng, cô huých tay Lục Kiêu, nói: “Chồng ơi, có phải chúng ta tới không đúng lúc rồi không?” Lụ7c Kiêu liếc nhìn bữa tối ánh nến lãng mạn ấy, thản nhiên nói: “Chúng ta tới đúng lúc mà. Bầu không khí tốt đẹp như thế, thiếu chú2ng ta thì sẽ không được trọn vẹn.” Dứt lời, anh lại nhìn về phía Lý Tại Quân: “Em thấy có đúng không?” Lý Tại Quân nào dám phản b0ác, cô gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng, anh nói quá đúng. Thiếu anh chị thì còn ý nghĩa gì nữa. Sinh nhật thì phải đông vui mới phải.”
Nếu không thì Thẩm Mộc sẽ xử đẹp cô mất. Bây giờ còn cần nên làm gì nữa. Bốn người ngồi ăn dưới ánh nến, cảm giác ấy thật là... quái dị.
Thẩm Mộc vào phòng bếp, nhưng vừa bước vào đã thò đầu ra nói với Lý Tại Quân: “ô nhóc, lại đây giúp một tay.”
Thấy anh mình không ngăn cản, Lý Tại Quân đứng lên: “Được.” Nói xong, cô đi vào phòng bếp.
Thẩm Mộc đang nấu canh, Lý Tại Quận thấy khá thơm. Cô bước về phía anh. Nhưng vừa tới gần thì đã bị ai kia bịt miệng kéo vào lòng, đè cô lên cái bàn trong phòng bếp.
“Um...” Lý Tại Quân kêu lên khe khẽ.
Tiếng kêu ấy quá nhỏ, Thẩm Mộc sấn tới cắn nhẹ vào tai cô, oán trách nói: “Nhóc thổi, những gì anh chuẩn bị tối nay bị em phá hỏng hết rồi. Bữa tối dưới ánh nến của anh là để ngồi nhìn anh họ em sao?” Lý Tại Quân cũng rất xấu hổ, cô tội nghiệp nhìn Thẩm Mộc.
Lục Kiêu cứ đòi tới, cô làm sao mà ngăn cản được. Cô né tránh tay của Thẩm Mộc, chu môi bất mãn nói: “Em có biết anh chuẩn bị mấy thứ này đâu. Vả lại hôm nay là sinh nhật của anh, càng đông càng vui chứ sao!”
“Anh đây cần đông vui làm gì? Có phải là đón đại thọ tám mươi tuổi đầu!”
Tổng Giám đốc Thẩm bất đắc dĩ lên án.