Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 751: Lời bình phán của đội trưởng lục (2)



Rốt cuộc Ôn Huyền cũng dùng trò chuyện, nhướng mày hỏi Lý Tại Quân: “Hử? Ai cứ gọi cho em mãi vậy?”

“Không, không có ai đâu ạ.” Vừa bắt máy là Ôn Huyền lập tức nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia: “Sao em không nghe máy vậy hả? Có phải em ngủ xong rồi là không muốn chịu trách nhiệm không?”

Ôn Huyền: “???” Cô nhìn Lý Tại Quân, ánh mắt như vừa phát hiện ra một châu lục mới. Cô nhóc kia đỏ bừng mặt, giậm chân giật lấy điện thoại, dữ dằn nói vào điện thoại: “Có thân thể của anh là được rồi, tâm hồn phải thuộc về chính anh.”
Đúng lúc này, lại có cuộc gọi đến. Thấy Lý Tại Quân vẫn do dự, Ôn Huyền bèn cầm lấy điện thoại rồi ấn bắt máy.

Lý Tại Quân: “...”
Lý T1ại Quân lại vội vàng từ chối cuộc gọi của Thẩm Mộc, sau đó ấp úng nói.

Chủ yếu là bởi vì ở đây không chỉ có chị dâu, mà anh họ cô còn đang đ2i theo đằng sau nữa. Anh cô vẫn luôn hờ hững thờ ơ với chuyện này, khiến cô hơi bối rối.
“ô, xem ra đúng là thế rồi. Nhưng mà em sợ gì hả? Anh em hiểu và đồng ý chuyện của bọn em rồi.”

Trải qua một vụ việc nguy hiểm, khó khăn lắm mới có một cuộc sống mới, có gì mà không nghĩ thông được chứ? Nghe vậy, Lý Tại Quân ngạc nhiên hỏi: “Thật ạ? Anh ấy hết giận rồi à?” Ôn Huyền cười xoa đầu cô ấy: “Ngốc lắm, cứ yên tâm đi.”
Tổng Giám đốc Thẩm “yếu ớt”: “...”

Nhưng rồi anh lại nhanh miệng nói: “Em vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật của anh đấy chứ? Nhớ chuẩn bị bánh kem và quà cho anh đấy. Nếu trước sau giờ em không về thì đừng trách anh không khách khí!”
Nghe vậy, Lý Tại Quân chột dạ gãi đầu, len lén nhìn ra đằng sau.

Thấy anh họ không nhìn mình, cô vội v2àng kéo Ôn Huyền vào một cửa hàng quần áo, dáng vẻ rất thần bí. Thấy bọn họ vào một cửa hàng quần áo, Lục Kiêu không vào theo, chỉ đứng chờ ở cửa đợ0i lát nữa trả tiền.
Ôn Huyền nhướng mày lên, nói đầy ẩn ý: “Không có gì7 thật hả? Thế sao em không nghe? Chắc không phải là anh Thẩm Mộc nhà em đấy chứ?”

Lúc trước Lý Tại Quân đã gọi điện nói hết chuyện của mình 7và Thẩm Mộc cho Ôn Huyền rồi.
Nhưng đánh chết anh cũng không ngờ nổi là khi chuông cửa vang lên, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần Âu đen được đặt may cao cấp, phong độ lịch thiệp ra mở cửa với tâm trạng chờ mong, thì lại nhìn

thấy...

Một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc.