Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 764: Chương 767



Nghe vậy, Ôn Huyền bật cười. Anh cầm hoa, khoác lên cánh tay anh, kiễng chân lên hôn một cái vào má anh: “Mấy cái đó khôn1g quan trọng, trân trọng những điều trước mắt là được. Bản chất của cuộc sống là sự dài lâu.”

Bầu bạn là lời tỏ 2tình lâu dài nhất, những thứ khác, cô có thể không cần. Lục Kiêu nhìn cô, ánh mắt trở nên sâu hơn. Anh hỏi dò: “Em có muốn đi xem không?”

“Muốn, muốn chứ! Đi để lấy may.”
Cuộc sống ở đây không thua kém gì những trang trại chăn nuôi trong các thị trấn nước ngoài, thư thái dễ chịu.

“Chồng ơi, chúng ta về nhà gỗ đi.”
Lục Kiêu đáp.

Chiếc xe lao nhanh trên đường đi. Đến khoảng hai giờ chiều, Ôn Huyền loáng thoáng nhìn thấy mấy chiếc xe đỗ trên thảo nguyên phía xa xa.
Dù sao cũng tới miền Tây rồi, đương nhiên là cô muốn về căn nhà gỗ của bọn họ, sống một quãng thời gian yên bình mùa hạ, khác hẳn với mùa đông.

“Được, điểm đến tiếp theo của chúng ta chính là nhà gỗ.”
Hơn nữa, lần trước không tổ chức đám cưới thành công, tr7ong lòng cô cũng bị ám ảnh. Mặc dù cô hơi tiếc nuối, nhưng vẫn hy vọng rằng mọi chuyện qua đi rồi thì không cần làm lại 7nữa.

Lục Kiêu không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu xuống, hôn lên trán cô.
Cách đó không xa có một cái hồ, mặt nước như một tấm gương khổng lồ, lấp lánh dưới ánh mặt trời, như được phủ một vầng sáng.

Trên thảo nguyên, bóng người nhốn nháo, thậm chí còn có tà áo cưới trắng muốt tung bay.
Trên bãi cỏ xanh trải một tấm thảm đỏ, dọc tấm thảm trải đầy hoa.

Ôn Huyền không dời mắt nổi.
Anh không tốt đến mứ2c nào, nhưng người khác có, anh cũng không muốn cô thua kém người ta.

Vợ anh xứng với những gì tốt nhất.
Bọn họ ở thị trấn này mấy ngày, ngày nào cũng ngủ sớm dậy sớm. Buổi sáng, Ôn Huyền theo Lục Kiêu đi xem người ta chăn nuôi, ngắm bình minh lên, ngắm rừng Bạch Hoa bạt ngàn.
Cô nói ngay mà không cần nghĩ ngợi gì cả.