“ Một cô gái với bím tóc dài nhờ vả bọn họ: “A1nh chị này, đám cưới của chúng tôi gặp một vài trục trặc. Phù rể và phù dâu của chúng tôi bị kẹt đường, không tới đây kịp. Anh2 chị có thể làm phù dâu phù rể giúp chúng tôi được không?” “Vãi, từ bao giờ mà tiêu chuẩn dành cho phù dâu lại cao như thế...” Nhất định phải để cô làm phù dâu à? Nhỡ cô tỏa sáng hơn cả cô dâu thì sao?
Ôn Huyền loay hoay trên xe, thành công thay xong bộ váy. Đến khi cô mở cửa xe ra, Lục Kiêu đã thay quần áo xong, đang đứng trước chiếc xe kia. Trong tiềm thức, cô chỉ cảm thấy nó không khác gì áo cưới.
Nhưng đến khi nhìn thấy bộ váy, Ôn Huyền ngây ra mất một lúc. Câu nói ấy rất dứt khoát, như thể giàu kinh nghiệm lâm vậy.
Ôn Huyền gãi đầu, ngơ ngác mất một giây đồng hồ. Cô mơ màng đồng ý với bọn họ, cứ cảm thấy mình đã bỏ qua một tin tức nào đó rất quan trọng. Tiếp đó, Ôn Huyền chỉ làm theo lời cô gái kia. Nhưng điều bất ngờ là cô lại gặp người quen ở đây. Đó là cô gái sống ở thị trấn nước Nga. Đã nói đến đây rồi, nếu không ở lại thì có vẻ hơi vô tình.
Ô2n Huyền không do dự nữa, cô gật đầu, cười nói: “Được thôi.” Chiếc váy được lấy ra từ hộp quà màu đen. Lúc nó được bày ra hoàn chỉnh trước mắt cô, cô lập tức biết ngay chiếc váy này có giá trị không thấp. Cả chiếc váy sáng lấp lánh, khảm nạm không ít kim cương, sắp làm mù mắt cô luôn rồi.
Nó có thiết kế hở lưng, cổ điển trang nhã, được may bằng những đường chỉ bạc, đẹp đến mức có thể làm váy cưới được rồi. Nhưng không biết nghĩ tới điều gì, cô lại bổ sung thêm: “N0hưng tôi đang mang thai, có thể.”
“Không đầu, không đâu! Chị cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không để chị mệt đầu.”