Bãi cỏ kéo dài vô tận, như một cơn sóng biếc, dập dềnh theo 1làn gió ấm áp dịu êm. Ôn Huyền mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc dài xoăn nhẹ được búi lên, lộ ra cái cổ thon dài trắ2ng nõn như thiên nga. Cổ áo thiết kế ngang, lộ ra phần lưng chữ V và xương quai xanh gợi cảm.
Trên thảo nguyên, cô n7hư một nàng công chúa trong truyện cổ tích, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Không biết vì sao, nhìn nụ cười và ánh mắt mo7ng chờ của cô, nhìn cô xách váy cưới xoay tròn trước mặt mình, Lục Kiêu lại thấy đôi mắt ươn ướt. Dù sao, vụ việc ấy cũng để lại ám ảnh trong lòng bọn họ.
Nghe vậy, Lục Kiêu yên lặng một lát. Cuối cùng, anh khàn giọng nói: “Đồ ngốc.” Cô không nhịn được hỏi Tát Nhân: “Cô dâu tới chưa? Bao giờ bọn họ tới?” Tát Nhân chớp mắt mấy cái với cô, tươi cười rạng rỡ. “Đừng vội, bọn họ sắp tới rồi.”
Lúc này, trên thảo nguyên cách đó không xa, mấy chiếc xe việt dã đang lái tới. Vừa nó0i, Lục Kiêu vừa hôn vào trán cô, ôm cô thật chặt.
Ôn Huyền cảm nhận được hơi thở quanh anh trở nên kỳ lạ, giọng nói của anh cũng rất khàn. Ôn Huyền không khỏi nhướng mày. Đông người tới thật đấy, đám cưới này cũng nhộn nhịp đó chứ! Đương nhiên là cô cũng hâm mộ, nhưng chủ yếu là mừng cho cô dâu chú rể.
Hồ nước lớn phía xa trong vắt, bầu trời xanh thẳm, trên đồng cỏ còn mọc một khóm hoa Galsang màu hồng, lắc lư đu đưa theo gió. Anh cầm tay kéo cô2 lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Đến khi mở miệng, giọng anh hơi khàn khàn: “Đẹp, rất đẹp, rất đẹp...” Tại nơi tổ chức đám cưới dạng một khung cửa màu trắng. Cánh cửa mở rộng, hai bên là hàng rào trắng kéo dài.
Trên hàng rào quấn những bông hoa màu vàng, dây leo xanh quẩn lấy hoa, dọc từ cửa đến hàng rào, cách trang trí rất lãng mạn. Có lẽ cô sẽ không bao giờ biết, cô có ý nghĩa như thế nào đối với anh.
Rất nhiều người dân chăn nuôi ở bản địa tới dự đám cưới, mặc những bộ quần áo cầu kỳ tinh xảo. Ôn Huyền nhìn một lượt mà không thấy cô dâu chú rể đầu.