Lý Tại Quân: “???” Những lời nói của bà ấy đều là thật, cô nhóc này quá đơn thuần.
Nếu Thẩm Mộc thật lòng yêu cô thì đương nhiên là hoàn mỹ nhất rồi. “Cháu...”
Lý Tại Quân ấp úng, không biết phải nói thế nào. Cải, cái gì cơ?2
Ý của bà Lục là cô không xứng với Thẩm Mộc ấy hả? Đáng ra cô phải cảm thấy trước kia anh ấy quá phong lưu đa tình mớ7i đúng chứ? Đứa cháu gái này của bà đúng là nghĩ một đằng, nói một nẻo. Rõ ràng đã thích người ta rồi mà còn không chịu thừa nhận. Nghe vậy, trái tim Lý Tại Quân dao động. Thể có nghĩa là những mối tình trước kia của anh chỉ toàn là gặp dịp thì chơi sao?
Tay cô vân vê vạt áo, nhỏ giọng thì thầm: “Vậy cháu không xứng với anh ấy thật sao?” Bà Lục nhìn cô một lượt, xoa đầu cô rồi chậm rãi nói: “Không phải cô nói cháu kém, mà là anh Thẩm cháu còn trẻ nhưng đã đạt được thành công đáng kể trên thương trường. Hơn nữa, những cô bạn gái cũ của cậu ấy... Dù sao cậu ấy cũng là dân kinh doanh, không thể tránh được chuyện chơi bời. Nhưng thật sự là cô chưa thấy cậu ấy nghiêm túc lần nào cả.”
Nói đến đây, bà Lục lén nhìn Lý Tại Quân, trong mắt hiện lên nét trêu chọc. Lúc này, bà Lục lại nói: “Dù sao những cô người yêu cũ của cậu ấy đều xinh đẹp gợi cảm, dịu dàng săn sóc.7..” “Dừng lại, dừng lại! Cô, cháu cô kém đến thế sao? Và lại anh ấy từng có nhiều bạn gái như thế, cháu chưa chê anh ấy là tố2t lắm rồi.” Lý Tại Quận phòng má, ấm ức nói.
Thực ra trong lòng cô cũng không để ý chuyện ấy, dù sao đó đều là chuyện0 đã qua. Nói xong, cô cúi gằm mặt một lúc lâu, đến tận khi có người nâng cằm cô lên.
Lý Tại Quân nhìn thấy ánh mắt chứa đầy ý cười của bà Lục: “Chẳng phải cháu nói là cháu không thích thằng bé ấy sao? Để ý vấn đề ấy làm gì?” Nghe bà nói vậy, Lý Tại Quân không biết phải nói gì.
Bà Lục nói rất đúng, khiến cô không thể phản bác được.