Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 772: Thú nhận (2)



Anh biết, không dễ gì để sinh tồn trong cái xã hội xô bồ này, vậy nên khi cô bước ra khỏi vườn trường, anh muốn đi theo hộ tống cho cô. 1

Không chỉ là trong công việc, mà còn là trong sinh hoạt hằng ngày. Anh sẽ bảo vệ cô, dẫn dắt cô, để cô trở thành một con người 2tốt hơn. Nhưng cho dù cô đã có đủ năng lực để vững bước trong xã hội, có lẽ anh vẫn không nỡ buông tay. Lý Tại Quân cứ thể nhìn7 khuôn mặt thâm tình của anh, đáy lòng có chút rung động. Sau khi trải qua vụ việc của người yêu cũ, cô bắt đầu thấy thất vọng về tình 7yêu. Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn sa vào sự theo đuổi của anh.

Lần này, trong lòng cô đã đưa ra quyết định rồi. Tin tưởng anh. <2br>
Lúc này, một tiếng ho nhẹ vang lên bên cạnh. Nghe vậy, cả người Lý Tại Quân căng lên.
Quả nhiên, anh vừa dứt lời, đôi mắt của ông Lục nheo lại.

Trông ông có vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó, rồi mới ra hiệu với Thẩm Mộc: “Đi thôi. Bác đoán là cháu có chuyện muốn nói với bác.”
Vừa nói, ông Lục vừa cất bước đi trước.

Thực ra tất cả đều nằm trong sự sắp xếp của Thẩm Mộc. Anh không muốn quan tâm tới chuyện cô có còn nhỏ hay không, bởi vì anh đã bắt đầu không chờ nổi nữa rồi.
Nghe vậy, Thẩm Mộc ngây người ra.

Cùng là cáo giá cả, ai chẳng biết ông Lục cố tình nói thế.
Là chủ của cô.

Cô ngẩng đầ0u nhìn cô chủ, sau đó lại nhìn Thẩm Mộc. Cô ngượng ngập cắn môi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh Thẩm.”
Sau đó, không biết nhận thấy điều gì, Thẩm Mộc nhìn về phía ông Lục.

Bắt gặp ánh mắt tinh tường của ông ấy, anh lễ phép gọi: “Bác Lục.” Ông Lục gật đầu, sau đó trầm giọng nói với anh: “Lần này tới dự đám cưới của Lục Kiêu, cháu không dẫn bạn gái tới à?”
Sở dĩ anh làm như thế ngay trước mắt bao người chính là để thăm dò thái độ của vợ chồng bác Lục.

Dù sao, điều anh muốn không chỉ là yêu đương, ra mắt phụ huynh là chuyện sớm hay muộn thôi.
Thẩm Mộc liếc nhìn cô nhóc nào đó, sau đó rút ánh mắt về, chậm rãi nói: “Cháu cũng tới tuổi lập gia đình rồi, bố mẹ cháu giục ghê lắm. Nhưng hôn nhân không phải trò đùa, cháu muốn lấy người mà cháu yêu.”

Ẩn ý trong câu nói ấy của anh đã nói rõ tất cả.
Lý Tại Quân vội vàng ấp úng nói: “Không, không có gì ạ.”

“Thật không? Cô cháu cũng là người từng trải đấy.” Nhìn thôi đã thấy hai người này có vấn đề rồi.

Lý Tại Quân cảm thấy mình không giấu nổi nữa, đành đỏ mặt lí nhí: “Thì, hình như là anh ấy hơi thích cháu, nhưng cháu không đồng ý.”